Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1193 : Loạn cục

Ngày đăng: 07:42 30/04/20


- Đúng vậy! Tin rằng đổi lại bất cứ người nào đều cảm thấy bất ngờ, quyền lực vô hạn, tiền tài không dùng hết, trên thế gian ai không muốn. Triệu Lệnh Hoa nói xong lại nhẹ nhàng lắc đầu, nói: - Chẳng lẽ đến bây giờ ngươi vẫn cho rằng ta là chủ mưu đứng đằng sau sao?



Lý Kỳ gật gật đầu nói: - Lệnh ái tuy rằng thông minh tuyệt đỉnh, nhưng nàng cũng chỉ là một nữ nhân, hiển nhiên, nàng làm tất cả cũng đều vì người khác mai mối, trừ một người là ông ra, ta thật sự không nghĩ ra còn ai nữa.



- Nói có lý.



Triệu Lệnh Hoa nhẹ nhàng gật đầu, nói:



- Con bé làm như vậy, đích thật là vì ta, nhưng đây không phải là ý của ta, nó thậm chí chỉ ngẫu nhiên thử ta mấy lần, ta đều nghiêm khắc khiển trách nó. Nhưng, con bé không để lời của ta vào tai, ta từ đầu tới cuối đều phản đối nó làm vậy.



Lý Kỳ nói: - Nói như vậy, ông đã sớm biết được.



Triệu Lệnh Hoa ừ một tiếng, nói: - Hiểu con không ai bằng cha, ta quả thật đã sớm phát hiện ra.



Lý Kỳ cười nói: - Vậy ông đang nói dối.



Triệu Lệnh Hoa ồ một tiếng, nói:



- Sao lại nói vậy?



Lý Kỳ nói: - Theo như tất cả vừa rồi, đủ thấy ông là người cực kì cẩn thận, hơn nữa, ông cũng là người cực kì thông minh, từ đầu tới cuối, ông vẫn luôn quanh co lòng vòng với ta, không hề để lại nhược điểm vào cả. Nếu ông đã sớm biết kế hoạch của Yến Phúc, hơn nữa vẫn luôn giữ ý kiến phản đối, làm sao bây giờ mới đến tìm ta, phải biết rằng kế hoạch này của Yến Phúc, là cực kì trí mạng, dù là với bất cứ người nào.



- Nếu ta không đoán sai, nhất định là có nguyên nhân nào đó thúc đẩy ông tới tìm ta, nếu không, nếu không, ông sẽ không cần tìm đến ta, bởi vì ông vẫn cảm thấy, Yến Phúc nàng có thể sẽ thành công. Ông chẳng qua chỉ giả vờ ngây ngốc thôi.



Nói xong, mí mắt hắn vừa nhấc, nhìn thẳng vào Triệu Lệnh Hoa.



Triệu Lệnh Hoa lẳng lặng nghe xong, trầm mặc một lát, cười cười: - Kinh tế sử quả nhiên là suy nghĩ mẫn tiệp, ta với ngươi chưa từng gặp mặt, nhưng ngươi lại suy xét ta thấu triệt như vậy.



Lý Kỳ lắc đầu nói: - Không phải ta thông minh, kỳ thật chuyện này cũng không khó đoán, nếu ta đứng ở vị trí của ông, ta cũng sẽ làm như thế. Bởi vì có nhiều nguyên nhân đáng để cược một lần.




Triệu Lệnh Hoa cười nói: - Xem ra ngươi vẫn ôm may mắn, ngươi hẳn rõ ràng một điểm, ở Đại Tống ta, Hoàng đế chính là Hoàng đế, Nhiếp chính vương chính là Nhiếp chính vương, hai người có khác nhau về bản chất, nếu muốn thay đổi, vậy thì không thể có nửa điểm sai lầm, ta rất tán thưởng Giai nhi, ta cũng rất hận huynh ta, nhưng ta không thể để Yến nhi ở thành đá đặt chân cho các ngươi, bởi vì ngươi hoàn toàn có thể lựa chọn một cục diện bai bên cùng thắng.



Lý Kỳ ngồi trở lại, giơ ngón tay cái lên, cười ha hả nói: - Gừng càng già càng cay nha, ông thắng.



Triệu Lệnh Hoa sửng sốt, chợt cười khổ nói: - Ta mặc dù đã cẩn thận trăm đường, nhưng vẫn gặp trúng phải ngươi, được rồi, hiện tại điểm mấu chốt của ta đã bị ngươi bức ra rồi, ngươi hẳn đã hài lòng.



- Khánh Quốc Công nói quá lời rồi, gì mà gặp trúng chứ, ta không lời ấy đâu, đều là thói quen do làm ăn tạo thành. Lý Kỳ cười ha ha, hắn vừa rồi chỉ muốn thử xem trên tay Triệu Lệnh Hoa còn nắm lá bài gì không.



- Ngươi mới là người thắng chân chính, ta chẳng qua muốn thua có thể diện một chút thôi. Triệu Lệnh Hoa cười khổ một tiếng, lại nói: - Vậy ngươi hiện tại quyết định rồi sao?



Lý Kỳ nói: - Trong tay ông nắm giữ một quân bài chưa lật ta hoàn toàn không thể từ chối. Vậy ta sẽ không nhiều lời nữa, ta chỉ có thể đồng ý với ông sẽ bảo vệ tính mạng của Yến Phúc, nhưng, ta cần đến sự giúp đỡ của ông, ông cũng nên rõ ràng, Yến Phúc cũng không phải là một nữ nhân dễ chọc.



- Ta đồng ý với ngươi. Triệu Lệnh Hoa nhẹ nhàng thở ra, cảm thấy miệng hơi khô, uống một ngụm trà, bỗng nhiên nói: - Nói lâu như vậy, nhưng trong chén trà, ngươi hình như còn chưa động vào.



- Ta sợ ông hạ độc.



Triệu Lệnh Hoa ha hả cười, nói: - Ngươi thật đúng là thành thực.



- Quá khen, quá khen, ta vẫn luôn là một người thành thật. Lý Kỳ cười lắc đầu, lại nói: - Ông xem chúng ta nói nhiều như vậy, cũng có thể nói là gặp gỡ thành khẩn. cá nhân ta trong lòng vẫn có một nghi vấn, nếu như có thể, hy vọng Khánh Quốc Công có thể thay ta cởi bỏ băn khoăn này.



Triệu Lệnh Hoa kinh ngạc nói: - Nghi vấn gì?



- Cái này --- ha ha, rốt cuộc tiếng búa trong ánh nến năm đó đã xảy ra chuyện gì? Lý Kỳ vẻ mặt bát quái hỏi, đây chính là kỳ án thiên cổ, hắn vẫn luôn biết.



Triệu Lệnh Hoa sửng sốt, cười nói: - Tò mò sẽ hại chết người đấy!



- Ha ha, ta chẳng qua chỉ tùy tiện hỏi thôi, ông coi như ta chưa hỏi gì đi. Lý Kỳ lau mồ hôi, hắn cũng cảm giác vấn đề này của minh cũng hơi ngu xuẩn.