Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1201 : Đại chiến thôn Thanh Điền

Ngày đăng: 07:42 30/04/20


- Ngươi biết tên mập đó?



Tửu Quỷ vẻ không thể tin nổi nhìn Mã Kiều hỏi, trong ấn tượng của lão thì bạn bè của Mã Kiều, lão đều biết cả.



Mã Kiều hừ một tiếng, nói: - Bại tướng dưới tay.



Thì ra cái người đột nhiên xông vào kia chính là tên mập A Ba Lê bị Mã Kiều đánh cho ngất xỉu ở Yến Sơn Phủ năm xưa. Chỉ có điều tên mập này bây giờ trông khỏe mạnh hoạt bát hơn nhiều, trên mình mặc áo giáp sắt, cú xông vào mạnh mẽ như vậy, thật là có khí phách vạn người không địch nổi.



Chỉ là không rõ cái mảng lông ngực đã dài được ra tẹo nào chưa.



Do Cao Nha Nội khi xây dựng thôn, đều sử dụng tường đất, cũng làm ăn không được nghiêm chỉnh, nên tường nhà mới dễ dàng bị tên mập này xô đổ như vậy. Cao Nha Nội có giầu trí tưởng tượng đến đâu thì cũng không thể nào ngờ là cái thôn nạn dân này vào thời khắc này lại trở nên quan trọng đến vậy.



- Ầm---ầm---!



Chỉ thấy một phi kị nhảy ra từ lỗ hổng đó, là quân Kim, sau đó, quân Kim như nước lũ ào ào tràn vào.



Tên mập kia vẫn không dừng lại, lấy hết sức đẩy xe đâm vào tường, chỉ trong chốc lát, đã tạo ra một lỗ hổng lớn.



Biến cố đột xuất này khiến quân Tống vô cùng kinh ngạc.



Quân chi viện của địch tới rồi! Lý Kỳ thầm nghĩ gay go rồi, nếu như để Quách Dược Sư chạy thoát, thì hắn chỉ còn nước ôm mặt khóc. Đoạn vội vã cử mấy nghìn kị binh xông tới, nhằm thẳng vào đội quân chi viện, nhất định phải lấy mạng Quách Dược Sư, chỉ giữ lại Da Luật Cốt Dục và thầy trò Tửu Quỷ bên mình.



Quách Dược Sư vốn đang tuyệt vọng, đột nhiên thấy quân chi viện của mình tới, vui đến rơi nước mắt, hét lớn: - Lúc này không giết thì đợi tới lúc nào! Các huynh đệ, giết cho ta! Sau đó lập tức dẫn quân liều chết xông tới.



Quân chi viện toàn là lính Nữ Chân, may mà địa hình này có lợi cho quân Tống, không thì cú xông tới này, chưa biết phần thắng sẽ vào tay ai. Tuy nhiên, do quân Tống bị đánh không kịp trở tay, nên trong chốc lát đã liên tiếp thất bại.



Dương Tái Hưng vẫn hết sức bình tĩnh, nhanh chóng chỉnh đốn lại đội hình, các cung thủ ẩn nấp trong các căn nhà ra sức phục kích đội quân chi viện này.



Hai bên lao vào nhau.



Vẫn cứ là câu cũ, ngõ hẹp gặp nhau, kẻ mạnh sẽ thắng.



Kị binh quân Kim mặc dù ở đây không phát huy được hết ưu thế, nhưng dưới sự chỉ đạo của đại tướng quân Hốt Lỗ Phấn, quân Nữ Chân trở nên dũng mãnh vô biên, lại thêm trận mở đường máu của Quách Dược Sư, xem ra bọn họ muốn hợp lại làm một rồi.




Đám binh sĩ thấy vậy cũng lập tức hiểu ý, liền nhao nhao xông tới lấy củi cháy ném ra xung quanh.



Trong chốc lát, cả thôn Thanh Điền chìm trong biển lửa.



Đám sĩ binh Thần Cơ Doanh trong các ngôi nhà đành phải chạy ra ngoài, ẩn nấp trong các ngõ nhỏ tiếp tục tập kích quân địch, nhưng tầm nhìn đã bị hạn chế đi nhiều.



Khói đặc cuồn cuộn, không có sự yểm trợ của Thần Cơ Doanh, quân Kim cũng bớt hoảng loạn, liền ra sức mở một đường máu mà chạy, bọn họ dù sao vẫn là kị binh, khả năng bỏ chạy vẫn là số một.



Lý Kỳ giương mắt nhìn Quách Dược Sư lao qua lỗ hổng kia chạy thoát, bất lực thở dài một tiếng, địa hình xung quanh rộng lớn, căn bản không thể sắp xếp phục binh, một khi bọn chúng thoát khỏi cái thôn này thì căn bản là không thể vây hãm thêm được nữa, đoạn hai tay gối sau gáy, ngửa mặt lên trời mắng: - Cái thằng gian thương Cao Nha Nội kia, xây chắc chắn một chút thì ngươi chết sao!



Đương nhiên là không phải hắn thật lòng muốn trách Cao Nha Nội, xây dựng tường thôn thì không thể đòi hỏi vững chãi như tường thành được, chỉ là hắn cảm thấy vô cùng tiếc nuối, mắt nhìn ngọn lửa ngày càng to, nói với các binh sĩ bên cạnh: - Nói với các huynh đệ, lập tức thu dọn chiến trường, sau đó rời khỏi thôn Thanh Điền.



- Tuân mệnh!



---



Quách Dược Sư quả là thoát chết trong gang tấc, giữ được mạng một cách khó tin, vậy là chạy thục mạng cùng với Hốt Lỗ, chẳng dám quay đầu lại. Chạy một hồi lâu, khi tiếng truy đuổi phía sau dần xa, gã mới thở phào một hơi, chợt một người kêu lên: - Quân địch đuổi tới rồi.



- Ở đâu?



Quách Dược Sư vội quay đầu lại nhìn, chỉ thấy cách 20 trượng bên trái có một đội quân gần như đi sóng vai với gã, đội quân này người không nhiều, chỉ độ hơn trăm người, nhưng ai nấy đều khoác trên mình bộ giáp đen, người đi đầu chính là Dương Tái Hưng, hai mắt đang trừng lên nhìn chằm chằm Quách Dược Sư, chẳng nói chẳng rằng, cứ như thể nhìn một xác chết vậy.



- Lại là tên tiểu tử này.



Quách Dược Sư giờ đây vô cùng căm hận cái ánh mắt kia của Dương Tái Hưng, hận không thể băm vằm cái tên kia thành trăm mảnh.



Thực ra Hốt Lỗ đã luôn để mắt tới đội quân này. Kể từ khi bọn họ xông ra khỏi vòng vây, thì đội quân này luôn bám theo sau. Mặc dù bọn Hốt Lỗ là đội tàn quân, nhưng cũng có tới vài nghìn nhân mã, sức chiến đấu vẫn tuyệt đối là số một, ngươi chỉ vẻn vẹn hơn trăm quân mà đuổi tới, thì thật là quá to gan rồi đó. Trong đám người Tống không ngờ lại có một tên máu lạnh như vậy, hơn nữa, cần phải biết rằng kĩ thuật cưỡi ngựa của người Nữ Chân là vô địch thiên hạ, nhưng đội quân này lại không hề yếu hơn.



Điều này khiến cho Hốt Lỗ vô cùng kinh ngạc, thực ra vừa rồi ở thôn Thanh Điền, gã ta đã chú ý tới Dương Tái Hưng, tính ra thì tên tiểu tử này và đại thúc mang chùy kia là giết hăng nhất, còn Dương Tái Hưng thì giết nhiều nhất.



Hốt Lỗ biết rõ là hơn 100 quân đối phương không có gì đáng sợ, chẳng thể uy hiếp nổi mình, nhưng việc truy kích không buông tha của Dương Tái Hưng, và cái ánh mắt lạnh lùng đó, khiến gã ta cảm thấy rất không dễ chịu, ai mà muốn sau mông mình lại mọc ra cái đuôi chứ. Tuy nhiên hiện giờ vẫn còn chưa hoàn toàn thoát khỏi hiểm nguy, quyết không được ham đánh, thế là lệnh cho một mãnh tướng thủ hạ dẫn 200 quân tới ngăn cản Dương Tái Hưng, còn gã ta thì vẫn tiếp tục bỏ chạy.