Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1202 : Nắng hạn gặp mưa rào

Ngày đăng: 07:42 30/04/20


Dương Tái Hưng tuổi trẻ tài cao, hạng người này thường thì đều tâm cao khí ngạo, y không giống như Nhạc Phi, Ngưu Cao, y xuất thân là thảo khấu, do bị Nhạc Phi đánh bại mới quy phục triều đình, xét trên một phương diện nào đó, y chẳng khác gì Quách Dược Sư, còn về cuộc sống của y ở cấm quân, cũng chẳng lấy gì làm thuận buồm xuôi gió, bởi có rất nhiều người tỏ vẻ khinh thường y.



Trước khi đảm nhiệm chức tiên phong Quỷ Quân Lang Kỵ Doanh, y chỉ là một tên lính bình thường, là do Lý Kỳ phá lệ đề bạt y lên. Đương nhiên, điều này cũng khiến nhiều người dị nghị, nên mặc dù y ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng chắc chắn là không lấy gì làm dễ chịu, y rất hiểu là muốn có được sự tin phục của người khác, chỉ còn cách lập công, như vậy mới khiến người ta không còn gì để xì xào bàn tán, vậy là, chuyến nam hạ lần này của quân Kim đã cho y nhìn thấy cơ hội.



Đây cũng chính là lí do tại sao y cứ bám riết truy đuổi không dứt như vậy, y vô cùng nóng lòng muốn lấy đầu Quách Dược Sư, trong con mắt y cũng chỉ có Quách Dược Sư, nhưng đối phương hiển nhiên là mạnh hơn y nghĩ nhiều, cho dù là bỏ chạy, đội hình vẫn cứ ngăn nắp chỉnh tề, bám theo mấy dặm mà vẫn không thể tìm ra cơ hội xuống tay, đến nay lại thấy đối phương cử một đội quân tới cản trở, y biết là muốn tóm Quách Dược Sư là tuyệt đối không thể nữa rồi.



Dương Tái Hưng rốt cuộc cũng phải khẽ thở dài một tiếng, trong ánh mắt lộ rõ vẻ tiếc nuối, nhưng sát khí thì lại tăng cao, đoạn xiết mạnh dây cương, xông thẳng vào chỗ quân Kim đang nghênh diện đi về phía mình.



Đám binh lính phía sau y cũng chẳng nói chẳng rằng, liền xông tới theo.



Hai bên vừa lao vào nhau, Dương Tái Hưng nén nhịn đã lâu, chỉ trong một hiệp đã chém tướng địch ngã ngựa, lăn long lóc dưới đất. Đám binh lính thấy tướng quân của mình dũng mãnh như vậy, sĩ khí càng hăng, hơn nữa bọn họ vốn là muốn thừa thắng truy kích, không ngờ lại có thể đánh cho đội hình quân Kim tan tác vậy.



Điều này trước kia hoàn toàn không dám tưởng tượng tới.



Đám quân Kim thấy lão đại bỏ mạng rồi, trong chốc lát lòng quân hỗn loạn, không dám ham đánh, vội vã rút lui.



Lần này thì Dương Tái Hưng không truy đuổi gắt gao nữa, mà chỉ truy sát một lúc rồi dừng lại, lắc đầu ngao ngán, tỏ vẻ vô cùng tiếc nuối. Đám sĩ binh bên cạnh vốn muốn giơ cao trường thương chúc mừng, nhưng thấy vị chủ tướng này chỉ biết lắc đầu thở dài như vậy, nào còn dám có tâm trạng mà chúc mừng chứ.



Lúc này, một tên thám báo phi ngựa tới, nói lớn: - Dương tướng quân, Bộ Soái có lệnh, không được truy kích nữa.



Dương Tái Hưng cũng không có ý định truy kích thêm nữa, bèn dẫn quân quay về.


- Vẫn luôn vậy.



Lý Kỳ cười ha hả nói: - Thực ra những điều ta nói không chỉ là những lời khích lệ, ta nghĩ trong vòng 10 năm tới, Đại Tống vẫn luôn chìm trong lửa chiến, đành rằng phải thay đổi, thì hà cớ không thay đổi triệt để.



Triệu Giai nói: - Ngươi nói đúng lắm, đã đến lúc phải thay đổi rồi.



---



Rất nhanh, tin chiến thắng thôn Thanh Điền đã truyền vào trong thành Khai Phong, trận đầu thất thế, Lý Kỳ đã biến thành đại thắng, còn cái thắng lợi vang dội này, Lý Kỳ đương nhiên không thể để nó dễ dàng đi vào lãng quên, lăng xê là nghề của hắn rồi, chỉ trong vòng một ngày, tin tức đã bao trùm trời đất, rất nhanh chóng lan truyền khắp phủ Khai Phong.



Dân chúng Khai Phong đều suýt thì rơi cả cằm vì kinh ngạc, cấm quân trong nhận thức của bọn họ, không thua thì là bại, sao có thể lấy ít thắng nhiều, đây rõ ràng là điều khó có thể tin nổi.



Triệu Giai với tư cách là Nhiếp Chính Vương, hạ chỉ khao thưởng ba quân, ban cho các tướng sĩ phần thưởng danh dự cấp cao nhất, đồng thời còn lệnh người đi dán cáo thị, bố cáo cho thiên hạ biết về thắng lợi này, thể hiện quyết tâm chiến đấu của triều đình. Đến nay, khắp trong thành, chỗ nào cũng dán đầy cáo thị, đương nhiên, bất luận là cáo thị hay là báo chí, bọn họ đều sử dụng thủ pháp khoa trương để miêu tả, còn về việc Kim Thủy Hà và Biện Hà thất thủ, thì đã bị cố tình cho vào quên lãng.



Về phương diện vật chất, thì thật là lực bất tòng tâm, không có tiền mà!



Tuy nhiên, trong cái quốc gia sĩ đại phu này, thì điều đó quả là hiếm gặp.



Đám văn thần thấy võ tướng lập được công trạng lớn, trong lòng đương nhiên không vui vẻ gì, bọn họ sợ rằng địa vị của văn nhân sẽ bị võ tướng thay thế, tuy nhiên không vui thì làm được gì, bây giờ bọn họ căn bản là như một đống củi mục, chẳng có tác dụng gì cả, đành cúi mặt mà tới chỗ Lý Kỳ chúc mừng.



Khắp phủ Khai Phong chìm trong niềm hân hoan, có không ít gia đình còn đốt pháo chúc mừng, thật là còn náo nhiệt hơn cả đón Tết, dân chúng cũng thoát khỏi nỗi ưu lo, tuyệt vọng, mà tràn đầy niềm tin đối với cuộc chiến tranh này.