Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1211 : Trận chiến bảo vệ Khai Phong (4)

Ngày đăng: 07:42 30/04/20


Ngay tại Phong Khâu Môn trong lúc bị tấn công, thì Đông Thủy Môn ở mặt đông Khai Phong cũng gặp công kích lớn. Nơi đó quân Kim cũng không ngừng tấn công làm tiêu hao quân Tống.



Tại doanh trại Long Vệ quân ở mặt đông bắc do Nhạc Phiên đang trấn thủ, nghe thấy chiến sự phía bắc rất căng thẳng, đang chuẩn bị đến cứu viện, nhưng không biết rằng bên này cũng đang đánh nhau rồi, không còn cách nào khác, đành khẩn trương dẫn binh đi cứu viện trước



Nhưng y đi lần này, coi như là rơi vào bẫy của Hoàn Nhan Tông Vọng rồi, Hoàn Nhan Tông Vọng cũng đã bàn tính xong hết rồi, sau khi tiêu diệu quân Tống ở phía bắc liên lập tức chạy đến phía đông tiếp tục tiêu diệt sạch quân Tống.



Bọn họ mỗi người đều có mấy con ngựa, chạy có một đoạn đường như vậy căn bản không thành vấn đề.



Chịu sự đánh phá ba phía cùng một lúc, Tuy rằng Lý Kỳ sớm đã có chuẩn bị, đã chia ra một bộ phận quân trấn thủ phía trong thành, khi nhận được bị tấn công ở đâu liền đến đó giải cứu. Nhưng những vấn đề cũ tương tự được bày ra trước mặt hắn, binh lính của hắn và binh lính của đối phương có sự chênh lệch nhất định về sức lực, hắn muốn giữ được lợi thế thì phải giữ được số lượng quân binh, cho nên, trong khi quân của Hoàn Nhan Tông Vọng đang tập trung quân chủ lực ở đồi Mưu Đà, Lý Kỳ biết rõ đối phương đã chia quân ra ngoài rồi, nhưng khi đối mặt với quân chủ lực của Hoàn Nhan Tông Vọng, hắn không dám lên mặt, chỉ có thể thành thật đem quân chủ lực an bài ở đồi Mưu Đà.



Mặt khác, thì ngươi có chạy thế nào cũng không thắng được quân địch, ngươi có đánh thắng cũng không thể đuổi theo, quân địch muốn chạy thì sẽ chạy, hơn nữa một khi binh lính chạy theo sẽ mất đi ưu thế của trận địa, chẳng khác nào mất đi lợi thế phòng thủ của mình, và có khả năng sẽ bị đánh lẻ.



Làm sao để chia binh đây?



Lý kỳ thật đau đầu ah,nếu quân được chia ra ngoài quá nhiều, chẳng may kẻ thù lại quay về giết, vậy làm như thế nào cho tốt. Thật may là hắn đã dùng đèn tín hiệu chỉ đường cho quân Kim chủ lực, Bời vì hiện tại toàn bộ chủ lực dự trữ đều ở đồi Mưu Đà.



Hắn biết rằng quân Kim đang tấn công mạnh ở phía bắc, cũng không cố được lâu nữa. Liền lệnh cho Nhạc Phi suất lĩnh tất cả kỵ binh đi cứu đồi Mưu Đà trước.



Để cho Ngưu Cao dẫn một tốp binh lính đối phó với số lượng ít quân Kim mà Hoàn Nhan Tông Vọng săp xếp ở đồi Mưu Đà.



Nhưng khi tin tức báo nguy từ Phong Khâu Môn được truyền đến, Lý Kỳ đã hiểu rõ dụng ý của Hoàn Nhan Tông Vọng, lòng như lửa đốt, cứ tiếp tục đánh như vậy hắn biết mình sẽ đi theo phía sau của quân Kim



Không thể không nói một điều, Hoàn Nhan Tông Vọng người ta đánh trận cũng mấy chục năm rồi, cũng không phải là đánh không, gã biết được Lý Kỳ rơi vào thế yếu, không thể thủ tường thành, dù có nhiều người đi nữa, ngươi cũng không đủ ngựa để cung cấp cho binh lính, hơn nữa cần phải dựa vào trận địa đánh phòng thủ.



Nhưng mà, tin xấu lại truyền đến.



- Khởi bẩm bộ soái, Nhạc Phó soái trên đường đã gặp phục kích của quân Kim.



- Cái Gì




Quân của Dương Tái Hưng thực sự không còn nhiều, người chết người bị thương vô số, nhưng gã không chú ý được nhiều như vậy, chỉ quyết tâm giết giặc, nói cho cùng không chỉ là một cái mạng thôi sao, giết nhiều một chút coi như kiếm lợi.



Nhưng cũng chính vì trong đầu y chỉ có một suy nghĩ này, nên cũng lây sang binh lính xung quanh.



Theo đà này binh lính không ngừng giảm số lượng, vòng vây càng ngày càng nhỏ, thấy Dương Tái Hưng yếu dần và bị che lấp bởi quân Kim, mà vị chiến tướng đang từ từ nổi lên này, sẽ là người trước tiên ngã xuống.



Vù!



Một mũi tên xé gió bắn tới, trúng ngay giữa cánh tay phải của Dương Tái Hưng, nhưng Dương Tái Hưng chỉ thoáng nhíu mày, không kêu lên tiếng nào, ánh mắt vẫn nhằm kẻ địch mà giết, mặc dù đã bị thương nặng, nhưng không hề ảnh hưởng đến tốc độ giết người của hắn, bao nhiêu người vẫn chết dưới trường thương.



Thực sự là không nói quá, giết đến mức không còn thời gian rút tên ta, liền để nó cắm ở đó. Chiếc trường thương lại nhằm đúng ngực đối phương mà đâm, Dương Tái Hưng dũng mãnh rút trường thương ra, hét lớn:



- Con trai Hoàn Nhan, dám đánh một trận quyết sinh tử với ta không?



Hoàn Nhan giật lấy cung tiễn, nhìn Dương Tái Hưng, chỉ cảm thấy người này thực sự là thiên tướng hạ trần, đầu gật gật, thầm nghĩ, không thể tưởng được quân Tống ngoại trừ Nhạc phi, vẫn còn có con người phi thường như vậy, ta quả nhiên là coi thường bọn họ. Gã mặc dù thân thủ tốt, nhưng cũng sẽ không ngu xuẩn tới mức đấu một mất một còn với Dương Tái Hưng, không để ý tới khiêu khích của Dương Tái Hưng, Gã lại điều binh vây giết bằng được Dương Tái Hưng.



Những binh lính kia thấy Dương Tái Hưng trên người bị thương, hơn nữa lại cõng thêm một người, đều xông lên



Nhưng như thế này cũng không còn quan trọng, đại thế đã định, đội quân này chỉ như cá trong chậu, bị tiêu diệt là điều không thể điều tránh khỏi.



Hoàn Nhan Tông Vọng khóe miệng toát lên nụ cười toàn thắng.



Nhưng bỗng nhiên ngay khi quân Kim chuẩn bị thắng lợi, phía đông bắc đột nhiên có tiếng vó ngựa mãnh liệt, tiếng giết rung trời.



Quan trọng nhất là, những người này hô Hán ngữ.



Đám người Hoàn Nhan Tông Vọng, Lưu Ngạn Tông lúc này đều bối rối, sao phía đông bắc lại có quân Tống được? Chẳng nhẽ trong chuyện cổ tích.