Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1213 : Thêm mãnh tướng

Ngày đăng: 07:42 30/04/20


- Các vị dũng sĩ, Tái Hưng muôn phần cảm tạ ơn cứu mạng vừa rồi của các vị.



Sau khi đánh lui quân Kim, Dương Tái Hưng mới nhớ tới đội quân kỵ binh, y không quan tâm lai lịch của đối phương, nhưng nếu không có đội quân này, thì y chắc chắn khó tránh khỏi chỗ chết, y ngồi trên lưng ngựa, lưng hãy còn đeo Tất Trạm ngủ say sưa, không tiện xuống ngựa, chỉ có thể hướng về những người đó chắp tay cảm ơn.



Vị cao tuổi nhất vội hỏi:



- Tướng quân quá lời rồi, ta chờ đều là con dân Đại Tống, lúc này theo lý nên đứng ra. Trái lại tướng quân có dũng vạn phu không bằng, khiến chúng ta vô cùng kính phục.



Vị tiểu tướng nhỏ tuổi nhất, hào hứng nói:



- Ngô đại ca nói hay lắm, thương pháp của tướng quân quả lợi hại, mặc dù lưng mang một người, Hiến không bằng tướng quân.



Nhạc Phi lần này mới tỉnh táo lại, lơ mơ nhìn đội kỵ binh từ trên trời rơi xuống, hiếu kỳ nói:



- Dám hỏi các vị chính là quân mai phục mà Bộ Soái an bài?



Lý Kỳ người này làm việc từ trước đến nay luôn thắng vì đánh úp, nên trong lòng Nhạc Phi luôn cho rằng đây đều do Lý Kỳ sắp đặt, nhưng vấn đề là, nếu do Lý Kỳ làm, lẽ nào đến quân phục không phát cho chúng cùng một bộ, vả lại, vừa rồi khi truy kích, Nhạc Phi thấy khả năng dẫn binh của ba người này đều mạnh phi thường, có thể nói không thua kém mình, điều này làm y càng thêm kinh ngạc, trong cấm quân nếu có nhân tài như vậy, y lẽ nào không biết!



Ba người kia ngơ ngác nhìn nhau, muốn nói lại thôi.



Lẽ nào bọn họ có điều gì uẩn khúc khó nói? Trong lòng Nhạc Phi càng thêm hiếu kỳ.



Vị thống lĩnh lớn tuổi chắp tay nói:



- Các vị tướng quân, chờ chúng ta gặp được Bộ Soái, mọi chuyện sẽ được sáng tỏ.



Nhạc Phi nghe vậy nhướng hai hàng lông mày, nghĩ thầm, tối nay nếu không có bọn họ, chúng ta đã bại trận rồi, vì thế y cũng không hỏi nhiều. Cười nói:



- Tốt lắm, các vị hãy theo ta đi gặp Bộ Soái.



- Đa tạ tướng quân thứ lỗi.



...



Lúc này trời đã sáng, đây lại là một cuộc khổ chiến thâu đêm.



Trong đại bản doanh quân Tống.



Lý Kỳ đứng trong phòng, đi tới đi lui, thấy bọn Nhạc Phi vẫn chưa trở về, trong lòng rất sốt ruột!



Da Luật Cốt Dục đứng một bên, bị Lý Kỳ đi qua đi lại chóng cả mặt, khuyên:



- Phu quân, quân Kim đã bị đánh bại, tin chắc đám người Nhạc Phi bọn họ hẳn đã trên đường rồi, huynh không cần lo lắng.



Lý Kỳ thở dài:



- Ta chỉ sợ bọn họ nhất thời bị thắng lợi xung váng đầu óc, chẳng may Hoàn Nhan Tông Vọng lại giết một hồi tái mã thương, vậy thật sự hỏng bét, toàn bộ chủ lực của Khai Phong ta đều ở đó, không thể có chút sơ suất nào!



Da Luật Cốt Lục nghe xong, thấy rằng Lý Kỳ lo lắng cũng không phải là không có lý, nhưng miệng vẫn an ủi:




Ba người mừng rỡ, đứng dậy ôm quyền nói:



- Đa tạ Bộ Soái không tính toán hiềm khích trước kia.



- Ta phải tạ ơn các ngươi mới phải, không có các ngươi tương trợ, e rằng thành Khai Phong không giữ được.



Lý Kỳ vừa cười vừa lắc đầu, nói:



- Nàng ấy có điều gì muốn gửi gắm ta?



Ngô Giới có chút sững sờ, dường như nhớ ra điều gì đó, vội lấy từ trong ngực ra một phong thư, đưa cho Lý Kỳ, nói:



- Đây là chủ- - - nàng nhờ ta giao cho ngài.



Lý Kỳ vội đón lấy, mở ra xem, trong đó chỉ viết lác đác vài chữ số, hắn lại xem rất lâu.



Ta thua rồi! Nhưng ta không thua ngươi, cũng không thua kẻ khác, mà thua Đại Tống, thua lòng tự trọng của ta, có lẽ cách thua này ta dễ dàng cam tâm nhận lấy. Ngươi yên tâm, tất thảy, ta sẽ dốc sức gánh vác, không để liên lụy bất cứ ai, kể cả ngươi, xin người có thể tha cho cha ta, cũng mong rằng ngươi có thể thu nhận đám Lưu Giới, để bọn chúng dốc sức vì Đại Tống. Trân trọng!



- Cái gì mà dốc sức gánh vác, đúng là đồ chó má!



Lý Kỳ phẫn nộ đập bàn, quay về phía Ngô Giới hỏi:



- Cô ta đâu rồi?



Ngô Giới đáp:



- Tối qua sau khi ra lệnh cho ta tấn công quân Kim, thì không thấy cô ta đâu nữa.



- Nữ nhân ngang bướng này, ngươi muốn ta nợ ngươi cả đời sao!



Lý kỳ khẽ nhắm hai mắt lại, than thở một tiếng, chốc lát hắn mở mắt ra, quay về phía Ngô Giới nói:



- Các ngươi cứ yên tâm đợi ở cấm quân. Như vậy đi, ta tăng thêm một thượng quân ở Thị Vệ Bộ, gọi là- - - các ngươi đã đến trong bóng đêm, gọi là Tập Nguyệt quân đi, Ngô Giới đảm nhiệm chỉ huy sứ, Ngô Lân, Trương Hiến làm phó chỉ huy sứ, huynh đệ mà các ngươi mang đến, vẫn do các ngươi quản. Thấy thế nào?



Hắn sắp đặt như vậy, trong đó rõ ràng vẫn có phần tình nghĩa.



Ba người Ngô Giới nghe thấy bản thân mình không phải xa cách huynh đệ, mà chức quan chỉ huy sứ cũng không nhỏ, vượt xa dự tính của bản thân, hơn nữa điều này thể hiện Lý Kỳ rất xem trọng bọn họ, liền mở cờ trong bụng, đồng thanh hô:



- Đa tạ Bộ Soái.



Lý Kỳ vừa cười vừa gật đầu, nói:



- Các ngươi lui xuống nghỉ ngơi đi, ta sẽ phái người dẫn các ngươi đi doanh trại nghỉ ngơi, đợi tối đến tham dự yến tiệc, bây giờ chúng ta đã người một nhà rồi. Nhưng, về chuyện của người đó, các người nhất định phải nhớ rõ, không được tiết lộ nửa chữ ra ngoài, bằng không sẽ dẫn tới họa sát thân, ôi, tất cả quên hết đi.



- Mạt tướng ghi nhớ lời răn dạy của Bộ Soái.



Ba người đáp.