Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1220 : Giao binh quyền

Ngày đăng: 07:42 30/04/20


Đây đúng thật là chưa ra trận đã bại!



Trong triều không ít phái chủ chiến mang vẻ mặt tức giận nhìn đám người Trương Bang Xương, nhưng thực lực của bọn họ quá yếu, hơn nữa thánh chỉ đã ban, bọn họ dù tức cũng không dám ý kiến gì.



Hoàng Tín Nhân đứng dậy, cười ha hả nói:



- Thế nào? Minh quốc công chẳng lẽ nghi ngờ thánh chỉ này là ngụy tạo?



Lỳ Kỳ hỏi lại:



- Thời điểm này rồi, lẽ nào ta không nên nghi ngờ?



Trương Bang Xương cười gật đầu nói:



- Minh quốc công nói rất có lý, thời điểm này nên thận trọng một chút, xin Minh quốc công làm rõ thật giả.



Ông ta vừa ngắt lời liền đưa thánh chỉ ra.



- Đa tạ Trương trung thư lượng thứ.



Lý Kỳ nhận lấy xem mãi, rõ ràng hắn đang cố ý kéo dài thời gian, vì sự việc đến quá đột ngột, hắn bắt buộc phải trì hoãn một chút.



Hoàng Tín Nhân đợi mãi, thực sự không thể nhịn được, lại nói:



- Chỉ có mấy chữ, ngươi phải xem lâu đến vậy sao?



Lý Kỳ không để ý đến y, sau một hồi lâu, vẻ mặt bỗng nhẹ nhõm hẳn, cười ha hả nói:



- Loại hư hỏng, loại hư hỏng, không dám giấu diếm, ta thực sự rất nhớ kim thể gầy gò phiêu dật của hoàng thượng, nhất thời xem thực sự là đã quên hết tất cả.



Tên tiểu từ này thật sự là một cao thủ bợ đít! Không buông tha gì hết. Hoàng Tín Nhân nói:



- Chữ của hoàng thượng, trên đời này độc nhất vô nhị, nhìn qua có thể phân biệt được thật giả, không biết Minh quốc công có thể phân biệt được hay không?



- Đương nhiên...đương nhiên rồi.



Lỳ Kỳ gật đầu liên tục nói:



- Hoàng ân mênh mông, hoàng ân mênh mông!



Ngô Mẫn đứng dậy nói:



- Vậy xin Minh quốc công giao ra binh phù.



- Đúng đúng đúng, suýt chút nữa quên mất việc này.



Lý Kỳ gật đầu nói:



- May mà ta vừa chuẩn bị xuất binh, binh phù đã mang bên mình. Chờ một chút.



Hắn nói xong liền lấy binh phù từ trong ngực, đưa ra.




Ngô Giới cũng nói:



- Cơ hội này do các tướng sĩ dùng máu đánh đổi, nếu bỏ qua như vậy, làm sao ăn nói với các huynh đệ đây.



Lý Kỳ nói:



- Ta biết điều này, nhưng ta có thể làm sao đây, binh phù ta đã giao ra rồi.



Ngưu Cao gãi quai hàm, mắt nhìn ra ngoài cửa, nói:



- Ngài hình như vẫn chưa giao binh phù, ta vẫn chưa thấy ngài lấy nó ra.



Các tướng sĩ nghe xong, đều cảm thấy Ngưu Cao nói rất có lý.



Trương Hiến nói:



- Ta cũng không biết binh phù là cái gì.



Ngô Lân cũng nói:



- Binh phù vật này ta cũng không hiểu, lẽ nào chúng ta phải tuân theo binh phù chỉ huy?



Lý Kỳ nghe xong chỉ cảm thấy tức cười, mấy người các ngươi thật quá ghê gớm, muốn giật giây ta kháng chỉ thì nói rõ ra, con mẹ ngươi còn giữ được, quá gian giảo rồi, ta không mắc mưu được.



Hắn trừng mắt nhìn Ngưu Cao tên vô lương tâm một cái, đang định mở miệng, Dương Tái Hưng vội đứng dậy nói:



- Bộ Soái, Hoàng đế này rõ ràng là tên hôn quân, lúc trước đá hoa cương đã làm cho dân chúng Giang Nam lầm than, khi quân Kim đánh tới, ông ta chỉ biết một mình thoát thân, đến nay ông ta lại muốn chúng ta máu tươi chảy vô ích, nếu ông ta đã vứt bỏ chúng ta, chúng ta sao phải liều mạng vì loại người đó, Bộ Soái, chúng ta dứt khoát một không làm, hai không dừng, cứ phản lại là được, ta Dương Tái Hưng xin nguyện làm tiên phong của Bộ Soái.



Y vốn dĩ xuất thân là tướng cướp, tạo phản đối với y mà nói, đã quá thành thục rồi, hơn nữa từ trước đến nay y cũng không coi Tống Huy Tông ra gì, cho dù Tống Huy Tông ra lệnh, y cũng không thấy được thì nhất định sẽ nghe, y chỉ nghe theo Lý Kỳ và Nhạc Phi.



Mẹ nó chứ! Ngươi cũng quá thẳng thắn rồi đi!



ai Phong, Tưởng Đạo Ngôn làm Thiếu doãn, do hai người bọn họ đi đàm phán với quân Kim, giải trừ hiểu lầm, tranh thủ khôi phục quan hệ đồng minh hai nước, tam quân không được hành động thiếu suy nghĩ.



Không chỉ là như thế, còn nói hiện giờ phủ Khai Phong đã được giải vòng vây, mệnh Lý Kỳ trả lại binh phù cho Xu Mật Viện, và để Ngô Mẫn đảm nhiệm Xu Mật phó sứ.



Sấm sét giữa trời quang a!



Chiêu này thật sự là quá quen thuộc. Lúc trước Tống Huy Tông chính là đối đãi như vậy với Đồng Quán, phong cho gã chức Quảng Dương quận vương gì đó, sau đó tịch thu binh quyền của gã. Đây cũng là thủ đoạn mà hoàng đế Tống triều thường dùng.



Như vậy thì, chẳng khác nào đem quyền lực vốn có trong tay Lý Kỳ phân cho Trương Bang Xương, Tưởng Đạo Ngôn và Ngô Mẫn. Đương nhiên, cũng làm suy yếu quyền lực trong tay Nhiếp chính vương. Bởi vì trên thánh chỉ đã nói rõ, chuyện sẽ do Trương Bang Xương, Tưởng Đạo Ngôn toàn quyền phụ trách đàm phán, nhưng trong đó lại không nhắc tới Triệu Giai. Nói cách khác, Triệu Giai không có quyền can thiệp vào việc này.



Lý Kỳ nghìn tính vạn tính, cũng không tính đến, Tống Huy Tông đang ở cách xa ngàn dặm, mà lại đưa một thánh chỉ như vậy đến đây. Hắn càng không ngờ rằng, hết thảy chuyện này đều là một tay Hoàn Nhan Tông Vọng thao túng.



Trương Bang Xương thấy Lý Kỳ trầm mặc không nói, cũng là không quấy rầy hắn, kiên nhẫn chờ đợi, vào thời điểm này, thứ hắn cần cũng chỉ là chờ đợi.



Qua một lúc thật lâu, Lý Kỳ đột nhiên ngẩng đầu lên, thản nhiên nói:



- Ta muốn xem thánh chỉ trước.