Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1221 : Đây thực sự là kỹ năng châm biếm bầy đàn!

Ngày đăng: 07:42 30/04/20


Tất cả mọi người đều biết Dương Tái Hưng là người khá ngay thẳng, đặc biệt là lúc giết người, nhưng không ngờ rằng lúc nói chuyện cũng ngay thẳng như vậy, tuy rằng đây là sự thực, nhưng ngươi cũng không thể nói ra được!



Nhìn xem Ngưu Cao người ta khôn khéo biết bao, tỏ rõ ý như thế, còn để cho Lý Kỳ gánh tội.



Các tướng sĩ đều lặng im, không thể không nói, Dương Tái Hưng đã nói hộ lòng họ. Nhưng có một người ngoại lệ, Nhạc Phi định mở mồm mấy lần, nhưng thấy những người còn lại im bặt nên thôi. Y cảm thấy nếu nói ra, dường như sẽ bị chúng bạn xa lánh.



Mọi thứ của đám người Dương Tái Hưng đều do Lý Kỳ cho, bọn họ đương nhiên chỉ theo Lý Kỳ, chúng ta ngay cả quân Kim còn không sợ, còn sợ ai, đánh ai mà không dám.



Lý Kỳ lạnh lùng nói:



- Dương Tái Hưng, ngươi đánh trận đánh đến ngu ngốc rồi, nói nhảm cái gì vậy? Ngươi đây là muốn đẩy ta vào chỗ bất nghĩa sao, ta niệm tình ngươi tuổi còn nhỏ, tạm tha cho ngươi một lần, nếu ta còn nghe ngươi bàn đến việc này một lần nữa, ta sẽ trị ngươi bằng quân pháp, bây giờ cút ra ngoài cho ta.



Dựa vào chế độ của triều Tống, tạo phản là con đường không thể thực hiện được, nhiều hơn thì khỏi bản, nhưng chỉ dựa vào đội quân trong tay Lý Kỳ, vẫn chưa bằng một thành của quân đội toàn quốc, không sai, đám người Dương Tái Hưng, Ngưu Cao ủng hộ hắn, nhưng đó là vì Lý Kỳ ban cho họ quyền lực và chức quan, nhưng đội quân khác thì sao?Thủ lĩnh của đội quân khác đều do Hoàng đế đích thân bổ nhiệm, Quyền lực và tiền tài trong tay họ đều là Hoàng đế ban cho, mà không phải là Lý Kỳ, cho dù Lý Kỳ ngươi thay mặt cho chính nghĩa, thì đã sao, đây vẫn là thế giới xem trọng lợi ích, bọn họ chỉ biết nghe lệnh của Hoàng đế, cho dù là Chủng Sư Đạo, Chiết Khả Tồn đều như vậy cả.



Nhớ sau biến cố Tĩnh Khang, Triệu Cấu chốn về phía nam. Sủng thần bên cạnh ông ta, dọc đường vơ vét của cải xương máu của dân chúng. Khơi ra binh biến, sử sách vẫn gọi là Miêu lưu binh biến, không chỉ như vậy, khi đó khắp nơi đều khởi nghĩa, cả nước loạn thành mớ hỗn độn, nhưng rất nhanh sau đó đã bị các lộ Đại Quân Cần Vương dẹp yên.



Do đó có thể thấy được, trấn áp trong ngoài triều Tống hết sức lợi hại, hơn nữa quyền lực trong tay hoàng đế vượt ngoài sức tưởng tượng.



Bên trong đại trướng. Ngoài Lý Kỳ ra, chỉ có Nhạc Phi, Lương Hùng biết ý đồ trong đó, tạo phản bây giờ chỉ có đường chết, trừ phi ngươi đi nhờ vả quân Kim, như vậy còn được.



Một đạo lý rất đơn giản, quân địch vẫn ở bên ngoài, ngươi lại tạo phản. Thiên hạ sẽ cho rằng ngươi muốn nhân cơ hội cướp ngôi, ngươi căn bản không có lý do đứng vững được, chắc chắn sẽ đến đánh ngươi.



- Bộ Soái- - -?



- Đi ra ngoài. Ngươi có phải đến lời của ta cũng bỏ ngoài tai.



Lý Kỳ trầm giọng nói.



Dương Tái Hưng thấy Lý Kỳ nổi giận, đành phải thôi, tức giận hừ một tiếng, cầm lấy giáo dài. Đi nhanh ra ngoài.



Bọn người này đánh trận đều là những tay cao thủ, nhưng nói đến câu tâm đấu giác, vẫn là thằng nhãi Ngưu Cao tạm đạt tiêu chuẩn, Lý Kỳ bỗng nhìn Ngưu Cao, thấy y vẻ ngoài dũng mãnh như Trương Phi, lại than thở một tiếng. Đúng là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong! Cao giọng nói:



- Chúng ta ngay cả trong thời điểm khó khăn nhất, cũng đều vượt qua. Lẽ nào có chút sóng gió, các ngươi đã không chịu đựng được, nếu đúng như vậy, ta chỉ có thể nói rất thất vọng về các ngươi. Nhớ rõ ta không chỉ nói qua một lần, ta sẽ không để huynh đệ của ta máu tươi chảy vô ích, hơn nữa giờ đây ta vẫn nói như vậy. Tình thế chưa đến mức không thể xoay chuyển được, vì vậy, các ngươi phải vững vàng, chớ có tự loạn trận cước, việc còn lại do Bổn Soái xử lý, việc các ngươi cần làm, trước hết là tin tưởng ta, tiếp đến là trấn an tinh thần các huynh đệ, đừng gây rối nữa, hiện giờ ta đã đủ phiền rồi, nghe rõ chưa?



- Mạt tướng tuân lệnh.



Đám tướng sĩ đồng thanh nói.



Sau khi hội nghị kết thúc, Lý Kỳ và một đám tướng sĩ đi ra ngoài, chỉ thấy Dương Tái Hưng kia phi ngựa không ngừng ở bãi tập, để phát tiết bất mãn trong lòng.



Bất thình lình thay đổi khiến y rất khó tiếp nhận.



Lý Kỳ vỗ vai Nhạc Phi, nói:



- Nhạc Phi, tên kia giao cho ngươi rồi.



Nhạc Phi ôm quyền nói:




Lý Kỳ nhìn hai mắt đăm đăm, xoa tay, dường như tìm cơ hội nhào tới, chợt thấy đối diện phóng tới ánh mắt khinh bỉ, như vác trên lưng, liền tỉnh lại, ở đây vẫn còn một người ngoài, ho nhẹ hai tiếng, quay về phía Tần phu nhân nói:



- Phu nhân, ngươi đừng chuyển chủ đề, tiền cùng màu rồi- - -



- Không cho



Tần phu nhân đang trong cơn giận dữ, trong kẽ răng nhả ra hai chữ.



- Oa!



Lý Kỳ khiếp sợ nhìn về phía Tần phu nhân, miệng há thật to, nói:



- Đã nói thiếu nợ thì phải trả tiền, là lý lẽ chính đáng, nhưng phu nhân rõ là thiên kim Thượng thư, tài cao học rộng biết nhiều lại có thể hồn nhiên nói ra hai chữ này, riêng hai chữ này thôi, tiểu đệ vẫn theo đuổi đến cảnh giới cao nhất, tiểu đệ thật sự khâm phục người giống như nước sông cuồn cuộn vậy- - -



- Đừng- - - đừng nói nữa, ta đưa, ta đưa ngươi tiền.



Tần phu nhân rớt mồ hôi lạnh, mau lấy tiền đưa ra trước mặt Lý Kỳ, chỉ mong hắn ngậm miệng lại



Phong Nghi Nô, Qúy Hồng Nô nhìn Tần phu nhân với vẻ mặt cầu xin tha thứ, thật sự là nhịn không nổi, ôm nhau cười khanh khách.



Nhưng vào lúc này, bên ngoài đột nhiên vang lên một âm thanh dồn dập:



- Lý Kỳ, Lý Kỳ.



- Ôi mẹ ơi, Thanh Chiếu tỷ try tới rồi.



Lý Kỳ nhảy dựng lên, hoảng hốt lo sợ.



Qúy Hồng Nô hiếu kỳ hỏi:



- Đại ca, huynh sao lại sợ hãi như thế.



- Muội còn không rõ Thanh Chiếu tỷ tỷ sao, nếu để tỷ ấy nhìn thấy ta lúc này vẫn còn ở đây đánh- - -.



Câu này còn chưa nói xong, Chỉ thấy Lý Thanh Chiếu vội vã đi vào, nàng đã vào ở Bạch phủ, vì thế, cũng không cần thông báo. Vừa vào đến cửa, Lý Thanh Chiếu mở to mồm, khung cảnh bên trong khiến nàng ngẩn cả người, tò mò hỏi:



- Các người đang làm gì?



Tần phu nhân lương thiện tốt bụng, cũng bị Lý Kỳ ép đi đến tà đạo, khẽ cười nói:



- Tỷ tỷ đến rồi, khi nãy Lý Kỳ nói hôm nay rất có nhã hứng, bảo chúng ta cùng hắn chơi mạt chược.



Lý Kỳ trừng mắt nhìn Tần phu nhân. Nghiến răng nghiến lợi:



- Phu nhân, đúng là đạo cao một thước, ma cao một trượng!