Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1222 : Ngươi giỏi thì ngươi lên a...! ! (1)

Ngày đăng: 07:42 30/04/20


Tần phu nhân trả thù Lý Kỳ một phen nho nhỏ, trong lòng cảm thấy vô cùng sảng khoái!



- Chơi mạt chược?



Lý Thanh Chiếu có chút phản ứng không kịp, sau khi nàng biết được tin tức Lý Kỳ về vườn, suy nghĩ rất nhiều rất nhiều, nhưng nàng như thế nào cũng không tưởng tượng được Lý Kỳ lại đang ngồi ở đây chơi mạt chược.



Tin tưởng bất cứ người nào cùng đều không thể tưởng tượng được.



Lý Kỳ vừa chuyển đôi mắt, ngồi xuống, thở dài nói:



- Không chơi mạt chược, ta còn có thể làm gì chứ.



Tần phu nhân sửng sốt, lập tức hiểu được, nàng đang bị Lý Kỳ lấy lui làm tiến nha, thầm than một tiếng, người này thật sự là quá giảo hoạt rồi.



Quả nhiên, Lý Thanh Chiếu hơi ngẩn ra, còn tưởng là Lý Kỳ cam chịu, giận dỗi chơi mạt chược, liền vội vàng hỏi:



- Cuối cùng là chuyện gì xảy ra, hiện giờ tình thế đang tốt đẹp, Hoàng thượng vì sao đột nhiên thu hồi binh quyền của ngươi?



- Ta không biết, có lẽ là sợ ta mệt đi.



Lý Kỳ nhún nhún vai, chỉ tay và bên trong, nói:



- Thánh chỉ bây giờ vẫn còn đang ở trên tay con ta, Thanh Chiếu tỷ tỷ nếu muốn nhìn, tùy tiện xem là được.



Lý Thanh Chiếu quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Nhị thẩm của Quý Hồng Nô đang ôm Lý Chính Hi ngồi trên sô pha chơi đùa, mà trong tay Lý Chính Hi đang cầm một đạo thánh chỉ ở đó dùng sức mà xé, phảng phất như đang muốn cho xả giận cho cha cậu vậy. Mà Quý Nhị thẩm thì đang hai mắt chăm chú nhìn thánh chỉ kia, mồ hôi ứa ra.



Quốc sự trước tiên, Lý Thanh Chiếu cũng bất chấp nhiều như vậy, đi tới, cầm thánh chỉ từ trong tay Lý Chính Hi lên, Lý Chính Hi đang đùa hăng say, bảo bối trong tay đột nhiên biến mất, oa một tiếng, khóc ầm lên.



Lý Kỳ nhanh chóng hướng tới Quý Hồng Nô đưa mắt liếc ý ra hiệu một cái, Quý Hồng Nô gật đầu, vội đi tới, ôm lấy Lý Chính Hi từ trong tay Nhị thẩm, rồi cùng Nhị thẩm nàng đi và trong nhà.



- Buồn cười. Buồn cười.



Sau khi Lý Thanh Chiếu xem hết thánh chỉ này, liền oán giận không ngừng, nói:



- Ông ta có thể nào làm như thế? Ông ta đây là muốn làm lạnh hết lòng người trong thiên hạ sao!



Tuy rằng nàng không có ra chiến trường, nhưng thật sự nàng cũng không nhàn rỗi, cả ngày đều ở Thái Sư Học Viện viết văn, hơn nữa toàn bộ Tuần san Đại Tống Thời đại cũng do nàng quản, bài văn của nàng vô cùng khảng khái trào dâng, cổ vũ dân chúng kinh thành tốt lắm.
- Nha Nội, ngươi đừng vội kích động, đừng vội kích động, ngồi xuống nói, ngồi xuống nói.



Nói xong đặt y xuống ghế, hắn lại hướng tới đám người Hồng Thiên Cửu nói:



- Các ngươi đều ngồi đi, đều ngồi đi.



- Ah.



Một đám dở hơi đều ngồi xuống.



Lý Kỳ coi Cao Nha Nội tức đến lệch cả mũi, cười nói:



- Nha Nội, xin hỏi ngươi dám đứng ở trước mặt quân Kim sao?



- Ta --- ngươi cho ta mượn trăm vạn đại quân, ta liền dám.



Cao Nha Nội hất đầu, ngạo nghễ nói.



Oa Con mẹ nó! Thật là vô sỉ! Lý Kỳ trợn trắng mắt, không còn lời nào để nói.



Hồng Thiên Cửu gấp đến độ hai chân cũng run rẩy, nói:



- Lý đại ca, ngươi không phải muốn xuất binh tiến công Kim cẩu sao, thế nào lại không đi nữa rồi?



Lý Kỳ hừ nói:



- Bên ngoài động tĩnh lớn như vậy, tiểu tử ngươi là điếc nha.



Cao Nha Nội nhìn Lý Kỳ, lắc đầu thật mạnh, nói:



- Lý Kỳ, coi như bản Nha Nội nhìn lầm ngươi rồi, không thể tưởng được ngươi lại không có tiền đồ như vậy, thử hỏi còn có chuyện gì quan trọng hơn so với đánh bọn Kim cẩu này a, đương nhiên đánh xong rồi nói sau nha, cùng lắm đánh không lại thì bị mất đầu.



Lý Kỳ thật tâm có chút nổi giận, nói:



- Ngươi nói thật sự là thoải mái, mất là mất đầu của ta, cũng không phải là mất đầu ngươi. Ngươi giỏi thì ngươi lên nha!