Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1240 : Xem ai càng trâu bò hơn (2)

Ngày đăng: 07:43 30/04/20


Quân Tống từ khi nào đã có nhiều kỵ binh như vậy?



Đồ Mẫu hét lớn:



- Đừng hoảng, đừng hoảng! Theo ta xông lên thoát ra khỏi khói trắng.



Trong hoàn cảnh này, cho dù là quân đội có tố chất huấn luyện cũng không thể bình tĩnh được.



Đồ Mẫu hét lên mà không hét nổi, cuối cùng phải phái một cánh quân tiên phong đi. Nhưng cánh quân này vừa mới xông ra khỏi làn khói trắng, lại nghe thấy những tiếng kêu la thảm thiết. Chỉ thấy một người từ làn khói trắng bay vào, chết tươi.



Chuyện này là thế nào?



Đồ Mẫu hoảng sợ vô cùng. Ông ta không tin là quân Tống lại mạnh như vậy. Người của ta vừa mới xuất quân, liền bị giết chết hết trong nháy mắt. Hơn nữa còn bị ném quay trở về.



Nhưng ông ta rất nhanh đã hiểu ra vấn đề.



Trong làn khói trắng bỗng nhiên bị một đoàn bóng đen đánh úp bất ngờ.



Đồ Mẫu định thần lại nhìn, lớn tiếng hét lên:



- Là trâu!



Ò ….!



Chỉ thấy không biết bao nhiêu con trâu lớn khỏe, da đen, trên lưng còn có mũi tên to lớn. Hơn nữa đuôi trâu còn có lửa cháy, giống như là thần thú hạ phàm, từ bốn phương tám hướng xông tới, hung hăng vô cùng!




- Giết!



Quân Kim vẫn còn đang đắm chìm trong nỗi thống khổ do thần trâu mang tới cho họ, khắp nơi lại vang lên tiếng giết vang trời.



Chỉ thấy sáu cánh kỵ binh từ ba mặt đông, nam, tây xông ra đánh giết. Sáu cánh kỵ binh này có lẽ dưới sự yểm hộ của hỏa ngưu xung phong, dường như là không hề bị tổn thương, xông vào trận địa quân Kim.



Quách Dược Sư thấy quân Tống khí thế hừng hực, mà binh lính bên mình thì chạy loạn khắp nơi, tránh hỏa trâu xông tới, lại giẫm đạp lên nhau. Hiện trường tạo thành mớ hỗn độn, căn bản không thể khống chế được nữa. Nào có còn giống như cánh quân Kim bách chiến bách thắng đó, bị dọa nạt khóc lóc thảm thiết chạy tới trước mặt Đồ Mẫu nói:



- Đô thống, chúng ta nên đầu hàng đi! Giữ lại núi xanh, không sợ không có củi đốt.



Đồ Mẫu ban đầu chính là cùng Hoàn Nhan A Cốt Đả giành lấy thiên hạ, đó cũng là người đàn ông cứng rắn, chỉ có tử chiến, không có chuyện đầu hàng như vậy, tức giận nhìn Quách Dược Sư, hét lên:



- Tông Vọng quả nhiên nói không sai, thằng nhãi ngươi căn bản chính là một tên tiểu nhân phản phúc vô thường. Hôm nay ta sẽ lấy cái mạng ngươi, tránh sau này ngươi sẽ làm hại Đại Kim ta.



Còn chưa nói dứt lời, đã nghe thấy tiếng trấn động, ông ta liền rút loan đao ra, một đao chém vào ngực Quách Dược Sư.



Quách Dược Sư trợn trừng hai mắt lên, nhìn Đồ Mẫu, ánh mắt rất là phức tạp, trong đầu bỗng lóe lên rất nhiền hình ảnh, nhớ lại cuộc đời của gã. Cũng không biết là gã không may mắn, hay là gã căn bản chính là một họa tinh. Khi ở nước Liêu, Liêu quốc bị Kim quốc đánh, chạy tới Đại Tống, nịnh nọt bợ đỡ vất vả, Đại Tống lại bị Kim quốc đánh tới, không dễ dàng gì dựa vào Kim quốc, cho rằng đã đi theo một kẻ mạnh. Nào ngờ nửa đường lại nhảy ra một Lý Kỳ, quả đúng là chạy đi đâu, ở đó sẽ bị đánh. Nếu không như vậy, gã sao có thể trở thành gia nô của ba họ.



Đồ Mẫu sớm đã thấy tên Quách Dược Sư không vừa mắt rồi, cũng chưa từng để ý tới gã. Mặc dù nói nhân gian không hủy đi, nhưng Đồ Mẫu vẫn một cước đá tung Quách Dược Sư ra ngoài.



Quách Dược Sư bị đá ngã lăn xuống đất, co quắp một hồi, lòng đầy vẻ không cam lòng mà chết.



Kỳ thực Đồ Mẫu đã giết chết gã, thật đúng là ban ân cho gã. Nếu gã rơi vào tay Lý Kỳ, vậy thì gã chắc chắn sẽ hiểu thế nào là cảm giác sống không bằng chết.