Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1251 : Quyết chiến sống chết

Ngày đăng: 07:43 30/04/20


Chiết Khả Tồn thở dài, không khó nhìn ra họ bị quân Kim từng bước dồn vào tuyệt cảnh.



Lông mày được kẻ đen của Chiết Mỹ Nguyệt hơi nhíu lại, trầm ngâm một lát, nói: - Tam thúc, cháu nghĩ khả năng viện quân tới đây rất nhỏ, nếu chúng ta cứ tiếp tục chờ, thì không khác gì ngồi chờ chết. Không bằng chúng ta tập trung binh lực phá vây ra ngoài đi, ít nhất cũng bảo vệ được tam thúc phá vây ra ngoài.



Chiết Khả Tồn nghe xong, sao không hiểu được dụng ý của Chiết Mỹ Nguyệt, nàng muốn bỏ xe bảo vệ tướng. Trầm giọng nói: - Mỹ Nguyệt, ngươi coi Tam thúc là người nào, nếu phụ thân ngươi còn sống, ông nhất định sẽ mắng ngươi. Chiết gia chúng ta mặc dù không phải người nào cũng là anh hùng, nhưng đều là đàn ông, sao có thể là hạng người tham sống sợ chết. Chiết Khả Tồn ta chỉ mong có thể cùng các tướng sĩ sống chết, sau này ngươi còn nói như thế, đừng trách ta không niệm tình thân.



Chiết Mỹ Nguyệt biết tính cách tam thúc mình là một người nôn nóng, kiên nhẫn nói: - Nhưng nếu chúng ta không phá vây, vậy chỉ còn con đường đói chết.



Chiết Khả Tồn mỉm cười một cái, nói: - Nếu đến lúc chạng vạng tối mà viện quân vẫn chưa đến, chúng ta sẽ xuống cùng quân Kim sống chết quyết chiến, nhưng ta tuyệt đối sẽ không một mình chạy trốn, ngươi cũng không cần khuyên nữa.



Chiết Mỹ Nguyệt thấy giọng điệu của Chiết Khả Tồn kiên quyết, biết khó có thể thay đổi suy nghĩ của ông, chỉ có thể lo lắng trong lòng.



Không biết rằng, nơi này còn có người còn sốt ruột hơn Chiết Mỹ Nguyệt, người đó chính là Hoàn Nhan Tông Hàn, bọn họ không phải là thiếu lương thực, nhưng vấn đề là thấy khối bánh ngọt trước mắt, nhưng lại không ăn được. Phải biết rằng quân Chiết Gia là một mặt lá cờ của quân Tống, nếu có thể tiêu diệt quân Chiết Gia, nhuệ khí quân Tống nhất định sẽ bị thương nặng. Hơn nữa, cơ hội này rất khó có được, Hoàn Nhan Tông Vọng sao có thể dễ dàng bỏ qua.



Mắt thất công lâu vậy mà không được, Hoàn Nhan Tông Vọng đã không chịu được rồi, lại triệu tập quân đội chuẩn bị tấn công một lần nữa.



Nhưng vào lúc này, Hoàn Nhan Hi Doãn đột nhiên đi tới, sắc mặt ngưng trọng nói:



- Đô Thống, đại sự không ổn.



Hoàn Nhan Tông Hàn nghe xong cả kinh, thời điểm mấu chốt này không thể xảy ra chuyện nào, vội hỏi: - Xảy ra chuyện gì?



Hoàn Nhan Hi Doãn nói: - Theo do thám báo lại, mấy vạn quân chi viện kia đã tiến vào Thái Nguyên rồi.



- Nhanh như vậy? Hoàn Nhan Tông Hàn kinh hãi nói.



Hoàn Nhan Hi Doãn thở dài nói:



- Nghe nói người tới chính là Chủng Sư Trung. Người này quả nhiên không đơn giản, ta nghĩ y đã hiểu rõ kế sách của chúng ta.



Hoàn Nhan Tông Hàn cau mày nói: - Chúng ta còn lại bao nhiêu canh giờ để tấn công?



Hoàn Nhan Hi Doãn nói: - Chúng ta còn lại một canh giờ, một canh giờ sau, dù có thế nào, nhất định phải lui binh. Nếu không chúng ta chỉ có thể đụng tới hai mặt giáp công. Bị buộc vào tuyệt cảnh.




Hoàn Nhan Tông Hàn dưới chân núi nhìn thấy cực kì sốt ruột, hận không thể chính mình tự ra trận, mà Hoàn Nhan Hi Doãn bên cạnh gã từ đầu đến cuối vẫn nhìn chằm chằm vào que hương đã cháy quá nửa đặt bên cạnh.



Một lát sau, Hoàn Nhan Hi Doãn giương mắt nhìn, thấy quân mình vẫn chưa tiến thêm được một bước, trong lòng biết nếu tiếp tục nữa cũng không có khả năng tiêu diệt được quân Chiết Gia, không đợi hương cháy hết, liền khẩn trương nói: - Đô thống, chúng ta hiện tại nhất định phải rút quân.



Hoàn Nhan Tông Hàn không cam lòng, nhíu mày không nói.



Hoàn Nhan Hi Doãn vội vàng nói: - Đô thống, nếu ngươi không muốn chúng ta chôn ở đây, thì nhất định phải lập tức lui binh.



Hoàn Nhan Tông Hàn thất vọng thở dài một tiếng, trong ánh mắt tràn đầy tiếc nuối, nếu như tiếp viện quân Tống đến chậm nửa ngày nữa, thì chắc chắn quân Chiết Gia sẽ bị diệt, hai mắt nhắm nghiền, gật đầu nói: - Hạ lệnh xuống, lập tức rút quân.



Hoàn Nhan Hi Doãn nghe thấy, nhẹ nhàng thở ra, khẩn trương sai người gõ kẻng thu binh.



Tiếng kẻng vừa vang lên, quân Kim trên sườn đồi liền giống như núi lở, ào ào lui xuống dưới.



Hoàn Nhan Tông Hàn không làm bất cứ thứ gì ở lại, đợi sau khi binh lính vội vã quay trở về, lập tức dẫn binh lui về hướng bắc.



- Ya --- Ya ---!



Quân Chiết Gia trên sườn núi thấy quân Kim rút xuống chạy trốn giống như thủy triều, trong lòng biết khốn cảnh đã bị phá, hết sức hưng phấn, đứng ở trên Vân Cương hô to.



Nhưng chiến tranh còn lâu lắm mới kết thúc, Chiết Khả Tồn lập tức chỉnh đốn lại binh mã, đợi viện quân đến, lập tức truy kích quân Kim.



Tuy rằng bọn họ đã khổ chiến nhiều ngày, nhưng quân Kim cũng giống như thế, hơn nữa đây lại là địa bàn của mình, nếu lúc này không truy kích, thì đợi tới khi nào.



Quân Kim vừa mới đi không lâu, thì Chủng Sư Trung lập tức dẫn đại quân tới đây, khi ông nhìn thấy thi thể khắp núi đồi, nỗi lo trong lòng dâng tới tận cổ họng, cho đến khi nhìn thấy Chiết Khả Tồn suất lĩnh binh lính, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, liền hô:



- Cảm ơn trời đất.



Thống soái hai bên liền ngồi trên lưng ngựa đơn giản trao đổi một lúc, lập tức thống nhất tư tưởng tác chiến, tức khắc truy kích Hoàn Nhan Tông Hàn.



Một trận chiến truy đuổi, mở màn toàn bộ khu đất Hà Bắc!