Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1252 : Thua chạy phủ Yến Sơn

Ngày đăng: 07:43 30/04/20


Hoàn Nhan Tông Vọng dù sao cũng là con trai của Hoàn Nhan A Cốt Đả, gã có niềm kiêu ngạo và vinh quang của gã, nếu thắng, gã không ngại cùng mọi người chia sẻ, bởi vì thắng lợi đối với gã mà nói tập mãi cũng thành thói quen rồi, gã vẫn muốn sống giữa thắng lợi. Nhưng nếu bại, gã tuyệt đối không chạy tới trước mặt người khác cầu cứu, đặc biệt là Hoàn Nhan Tông Hàn.



Hai người bọn họ mặc dù là hai vị khai quốc công thần có năng lực nhất Kim quốc trước mắt, hơn nữa tay cầm quyền cao, nhưng điều này cũng làm cho giữa hai người bọn họ có một tia ngăn cách, hoặc là nói nhiều hơn một tia quan hệ cạnh tranh. Khi Hoàn Nhan A Cốt Đả còn tại thế, hai người bọn họ đương nhiên không dám cãi lộn, tối đa cũng chỉ là âm thầm phân cao thấp thôi, nhưng Hoàn Nhan A Cốt Đả vừa chết, bọn họ sẽ đem ám đấu diễn hóa thành minh tranh, đem hết thảy tất cả đều đặt ở trên mặt bàn.



Mà nguyên nhân chủ yếu khiến hai người họ trở thành đối thủ cạnh tranh, là vì rất nhiều quan niệm của bọn họ không giống nhau. Hoàn Nhan Tông Vọng trọng kết hợp cương nhu, cũng như trọng văn hóa người Hán, gã tuy rằng không biết chữ Hán như thế nào, nhưng gã rất thích xem binh pháp và lịch sử người Hán, ví dụ như "Sử ký" và "Hạng Vũ bản kỷ", cũng như gã chủ trương không giết hại người Hán, gã hi vọng có thể dùng chính sách dụ dỗ, thống trị người Hán. Mà Hoàn Nhan Tông Hàn lại trọng tôn chỉ kẻ mạng làm chủ, gã ta hi vọng dùng thủ đoạn mạnh mẽ, cứng rắn khiến người trong thiên hạ thần phục Đại Kim.



Nhưng thật ra Hoàn Nhan Hi Doãn và Hoàn Nhan Tông Vọng có phần giống nhau, hai người ở cùng một chỗ, cũng chơi khá thân với nhau, chỉ tiếc Hoàn Nhan Hi Doãn là huynh đệ vào sinh ra tử của Hoàn Nhan Tông Hàn.



Chỉ vì tính cách hai người một trời một vực, theo thời gian, khoảng cách giữa hai người càng lớn, cũng chính vì nguyên nhân này, cũng khiến Hoàn Nhan Tông Vọng gần đây không muốn tìm Hoàn Nhan Tông Hàn, thà rằng mạo hiểm bị quân Tống truy kích, cũng phải đi qua phủ Yến Sơn.



Nhưng gã vẫn lấy đại cục làm trọng, đưa cho Hoàn Nhan Tông Hàn một phong thư mật hàm, nói tất cả tình hình của phủ Khai Phong cho Hoàn Nhan Tông Hàn biết, điều này cũng thiếu chút nữa khiến quân Chiết Gia toàn quân bị diệt.



Hoàn Nhan Tông Vọng dẫn đầu những bại tướng còn sót lại chạy trong một nắng hai sương, chỉ có điều khi đi ngang qua phủ Chân Định, thì tiếp tế một chút quân lương. Phủ Chân Định này thành mà gã lệnh cho ít binh lính phòng thủ, nhưng hiện giờ nơi này có thể không an toàn, Hoàn Nhan Tông Vọng nghỉ ngơi sơ sơ, điều toàn bộ binh lính của phủ Chân Định đi, cùng chạy tới phủ Yến Sơn.



Thấm thoát mấy ngày, Hoàn Nhan Tông Vọng rốt cục cũng tới phủ Yến Sơn, vì ngày đêm đều chạy, nên thời gian rửa mặt cũng không có. Lúc này toàn thân gã đều là cát bụi, tóc và chòm râu cũng đã cứng ngắc lại, tạo thành một hình dáng, vô cùng chật vật, lúc xuất binh thì vô cùng ngạo mạn, trên đầu là vô số hào quang của Nhị Thái tử Kim quốc.



- Hô ---!



Nhìn tường thành sừng sững đứng vững ở phương xa, Hoàn Nhan Tông Vọng rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi, gã cảm thấy cuối cùng thì bản thân mình cũng an toàn, nguyên nhân chính là lúc trước khi gã đánh hạ phủ Yến Sơn, còn tốn một thời gian củng cố lại phòng ngự của phủ Yến Sơn, phái không ít binh mã tới chỗ này. Đương nhiên, chủ yếu lúc ấy vẫn là Quách Dược Sư và Thường Thắng quân làm chủ.



Gã coi trọng phủ Yến Sơn cũng không phải là không có nguyên nhân, càng không phải đoán trước lần này tiến Nam sẽ gặp đại bại, chỉ là gã muốn phủ Yến Sơn trở thành đại bản doanh của chính mình, bởi vì một khi đã nắm chắc phủ Yến Sơn, chẳng khác nào giữ được cổ họng của Đại Tống, có thể là vị trí vĩnh viễn để mình tiến công, cũng giống như Vân Châu, chỉ có điều Vân Châu ban đầu là do Hoàn Nhan Tông Hàn đánh được, Hoàn Nhan Tông Hàn ở đâu cũng củng cố lực lượng của chính mình, vì vậy, gã cảm thấy bản thân mình cũng cần có một "Vân Châu" như vậy nhằm vào Đại Tống, vậy thì phủ Yến Sơn là sự lựa chọn tốt nhất.




Ngay từ đầu Hoàn Nhan Tông Vọng tinh thần đã hoảng loạn, trong lúc nhất thời không chú ý, tả đột hữu xung, phát hiện hoàn toàn không xông ra được, phá một tầng, sau đó lại có một tầng nữa, phá hai tầng, sau đó lại xuất hiện nhiều hơn một tầng, như là một vòng tuần hoàn vô hạn, nhưng bên mình lại tổn thất thê thảm và nghiêm trọng, hơn nữa xa trận này còn chắc chắn hơn cả xa trận của Lý Kỳ lúc trước, khẩn trương ổn định lại tinh thần, định nhãn nhìn lại, mới biết mình bị vây trong "bình nhung vạn toàn trận."



Gã cũng đã gặp trận pháp này của quân Tống, tuy rằng lúc đó quân Tống đã không chịu nổi, nhưng gã đã từng nghiên cứu qua trận pháp này, bởi vì gã đối với phương diện này rất có hứng thú. Ổn định lại tinh thần, quan sát trận hình quân Tống, trong lòng cực kỳ khâm phục người đã thiết kế trận hình này, nhưng gã đã sớm nghiên cứu qua trận pháp này, biết khuyết điểm của trận pháp này là quá cứng nhắc, tuy rằng trận hình này linh hoạt hơn trận hình trước gã nhìn thấy, nhưng không phải là chính tông, không chỉ như thế, gã nhạy bén hiểu những binh lính này còn khá mới lạ với trận hình này.



Vì thế gã khẩn trương tập trung tất cả binh lực, không ngừng tấn công qua lại trong trận, đông đánh một lúc, tây đánh một lúc, tả đột một hồi, hữu xung một hồi, trong trận không ngừng vòng quanh, phát huy linh động của kỵ binh hết mức có thể.



Khi Hoàn Nhan Tông Vọng đang tấn công, cũng không ngừng quan sát nhược điểm của trận hình, gã biết rằng trên đời này không có trận hình nào là hoàn hảo, nhất định phải có nhược điểm, mà cuộc chiến thiên biến vạn hóa, trận hình cũng chỉ là thứ chết, thay đổi, chính là phương thức phá trận hình đơn giản nhất.



Dưới chiến thuật vòng quanh, quân Kim càng đánh càng thuận buồm xuôi gió.



Mà bọn họ bởi vậy, quân Tống không ngừng phải điều chỉnh lại trận hình, trận hình khổng lồ như vậy, muốn không ngừng biến hóa, cũng tương đối tốn sức.



Tông Trạch phía xa cầm kính viễn vọng nhìn, thấy được tất cả, âm thầm giật mình, Hoàn Nhan Tông Vọng này quả nhiên là danh bất hư truyền!



Dưới sự tấn công không ngừng của Hoàn Nhan Tông Vọng, quân Tống cuối cùng hoàn toàn mất tiết tấu nhanh, bởi vì bọn họ suy cho cùng vẫn là thiếu huấn luyện, hơn nữa quân binh không đủ, "Bình nhung vạn toàn trận" này bình thường cần hơn mười mấy, hai mươi ngàn binh lực, tuy rằng tài năng quân sự Tông Trạch rất cao, ông ta đã tận dùng trận hình để bù lại điểm này, nhưng muốn che đậy kín, thì không có cách nào.



Cuối cùng, Bình nhung vạn toàn quân của quân Tống lộ ra một khe hở, Hoàn Nhan Tông Vọng vẫn đang đợi cơ hội này, thấy sơ hở cuối cùng cũng xuất hiện, tận dụng thời cơ, gã khẩn trương dẫn đầu quân lính tấn công mạnh vào chỗ đó.



Tuy rằng quân Tống đã liều mạng cứu vãn lại, nhưng Hoàn Nhan Tông Bật, Lưu Lượng cùng các đại tướng ra sức chém xuống, để mở cho Hoàn Nhan Tông Hàn một con đường máu