Bắc Tống Phong Lưu
Chương 1257 : Phong vân tái khởi
Ngày đăng: 07:43 30/04/20
Sau mấy ngày dừng lại ở phủ Yến Sơn, Lý Kỳ liền dẫn đầu đại quân xuất binh đi Vân Châu, hắn không muốn cho Hoàn Nhan Tông Vọng thời gian để thở.
Nhưng Hoàn Nhan Tông Vọng lần này thất bại đã nói rõ một điểm, chính là cái trò đánh giặc này, không thể nhanh được. Lý Kỳ tiếp thu lời giáo huấn này, hắn cũng không đi vội vã.
Mà đồng thời xuất binh, cũng củng cố phòng thủ gần phủ Yến Sơn, và thu phục châu huyện gần phủ Yến Sơn, cũng may lúc trước Hoàn Nhan Tông Vọng vì vội vã xuôi nam, cũng không ngờ rằng chính mình sẽ đưa toàn bộ quân chủ lực tới Hoàng Hà, cho nên, tuy rằng lúc ấy đã đánh được địa khu Yến Vân, nhưng không để lại binh phòng thủ, hiện giờ thống trị những nơi này dường như đã trống không, trong trạng thái bị vây không quản chế, quân Tống thừa dịp quân Kim bị bại lui, lấy xu thế gió thu cuốn hết lá vàng, lúc này đánh chiếm lại sáu châu phủ Yến Sơn đã mất.
Cho đến hôm nay, Đại Tống đã thu được đa số đất đai phía đông địa khu Yến Vân.
Tông Trạch cũng không nhàn rỗi, gia tăng huấn luyện binh lính, thuận tiện thiết lập sàn đấu võ, xây dựng cải tạo thành lũy, tất cả lớn nhỏ tổng cộng tám mươi bốn nơi, lại sai người chế tạo chiến xa, phòng kỵ binh quân Kim đánh đến bất ngờ, chiến xa này có thế thuần túy dùng để phòng ngự, to cao, nhưng tính linh hoạt hơi kém, còn đặt tên là "Quyết thắng xa"
Hơn nữa Tông Trạch đã rất cố gắng, rất nhanh toàn bộ phòng ngự của phủ Yến Sơn đã được mở rộng quy mô, Chủng Sư Đạo đều để vào trong mắt, nhìn Tông Trạch bằng cặp mắt khác xưa, biết tài năng quân sự của người này không thua kém gì mình, nhưng đồng thời cũng thấy tiếc nuối, nhân tài giỏi như vậy, tại sao đến tuổi già, mới có thể có được cơ hội thực hiện ước vọng. Trong chuyện này còn có toàn bộ hỗ trợ của Lý Kỳ, nghĩ đến đây, trong lòng lão mơ hồ hy vọng Triệu Giai có thể thành công.
Trong lòng lão cũng hiểu rõ, hiện giờ toàn bộ vương triều Đại Tống đã thối nát, nếu không có thay đổi to lớn, không cần quân Kim ra tay, quốc gia cũng có khả năng diệt vong.
Phủ Đại Đồng Tây Kinh.
Hoàn Nhan Tông Vọng hôn mê hai ngày hai đêm, cuối cùng cũng tỉnh lại. Nhưng không chỉ thế, ôm bệnh nhẹ trên giường, lại tĩnh dưỡng mấy ngày mới khôi phục được một phần tinh thần. Nhưng gã cũng không vội vã đi ra ngoài, mà là một thân một mình nằm ở trên giường, hồi tưởng lại những tháng gần đây, tất cả những gì đã xảy ra. Đối với gã mà nói giống như là ác mộng vậy, không thể xua đi được.
Nhưng gã tuyệt đối không phải là người đàn ông sợ thất bại, càng rơi vào khốn cảnh, gã càng có thể kích thích ý chí chiến đấu trong người, gã và phụ thân giống nhau, thích nghênh tiếp khó khăn để đi lên. Không phục các loại cực khổ.
Lại trôi qua một ngày, Hoàn Nhan Tông Vọng rốt cục ra khỏi cửa phòng, Hoàn Nhan Tông Hàn, Hoàn Nhan Hi Doãn và các đại tướng biết Hoàn Nhan Tông Vọng có thể xuống giường, đều chạy tới thăm, thấy Hoàn Nhan Tông Vọng dường như không có gì trở ngại, cũng đều yên lòng.
Hoàn Nhan Hi Doãn nói: - Đúng vậy, trận chiến ở Vân Gia Bảo, kế hoạch của bọn chúng không thực hiện được, bọn chúng cũng nên biết, chủ lực của chúng ta ở Vân Châu vẫn còn, bọn chúng vội vã xuất binh tới Vân Châu không khỏi cũng quá liều lĩnh, nếu không thì cũng có mục đích khác.
Hoàn Nhan Tông Vọng trầm ngâm một lát, lắc đầu nói: - Tên đầu bếp này dù là đàm phám hay đánh giặc, thường làm chúng ta xem không hiểu, nhưng hắn làm như vậy nhất định là có mục đích, chúng ta không thể không phòng.Tông Hàn, Vân Châu còn bao nhiêu binh mã?
Hoàn Nhan Tông Hàn nói: - Khoảng bảy vạn, nhưng ta đã triệu tập viện binh trong nước đến, bởi vì binh lính gần đây đều được chúng ta điều đi công Tống rồi, vì vậy chỉ có thể điều binh ở Thượng kinh tới, e rằng cần chút thời gian, viện binh mới tới nơi.
Hoàn Nhan Tông Vọng nghe được mày trầm xuống, nói: - Bên tên đầu bếp thối kia còn hơn mười mấy vạn binh mã, hơn nữa Sóc Châu, Ứng Châu, Đại Châu còn gần mười vạn quân Tây, hai bên cộng vào ít nhất cũng có hai mươi vạn đại quân, bảy vạn binh mã vẫn hơi ít.
Hoàn Nhan Hi Doãn nói: - Không chỉ như thế, binh lính và chiến mã của chúng ta đều không am hiểu chiến đấu trong thời tiết nóng bức, sắp vào hạ rồi, nếu không thể tốc chiến tốc thắng, đối với chúng ta sẽ càng bất lợi hơn.
Hoàn Nhan Tông Vọng lại nói: - Tông Hàn, ngươi định làm thế nào?
Hoàn Nhan Tông Hàn nhíu nhíu mày, nói: - Căn cứ vào hỏa khí các ngươi miêu tả, ta nghĩ dù đối phương đến đây bao nhiêu người, chúng ta quyết không thể tử thủ Vân Châu, một khi bị bọn chúng bao vây, vậy thì uy lực hỏa khí của bọn chúng sẽ phát huy, tuy rằng chúng ta chỉ có bảy vạn binh mã, nhưng ta nghĩ phải chủ động xuất kích.
Hoàn Nhan Hi Doãn gật đầu nói: - Đúng vậy, ưu thế của chúng ta là kỵ binh, thủ thành chúng ta có thể không am hiểu, chúng ta nhất định phải trên đường đánh úp bọn chúng, cản trở bọn chúng tiến công, quyết không cho bọn chúng chạy trước khi viện binh tới, quân gần tới thành, dù có thế nào, nhất định không thể mất Vân Châu, nếu không, một ngày chúng ta còn muốn tiến nam, cũng rất khó khăn.
Hoàn Nhan Tông Vọng cũng trong ngoài tán thành, nói: - Binh thư người Hán bọn chúng có nói đến một chiến thuật, gọi là vây Nguỵ cứu Triệu, ta ở đây cũng không giúp đỡ được gì, như vậy đi, ta hiện tại lập tức đến Bình Châu điều binh khiển tướng, sau đó xuất binh đến phủ Yến Sơn, chủ lực bọn chúng đã tới Vân Châu, như vậy trong phủ Yến Sơn nhất định sẽ trống không, nếu bọn chúng hồi cứu, chúng ta có thể hai đường giáp công, hoàn toàn đánh tan bọn chúng.
Hoàn Nhan Hi Doãn tán thành nói: - Nếu chúng ta có thể tái chiếm phủ Yến Sơn, như vậy chằng khác nào chặn đường lui của quân Tống, nếu có thể tiêu diệt cánh đại quân này, nguyên khí quân Tống đại thương, năm nay khi thu hoạch vụ thu, chúng ta có thể một lần nữa xuất binh xuôi nam.