Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1258 : "Cá lớn" sang sông

Ngày đăng: 07:43 30/04/20


Hàng Châu.



Lúc trước Tống Huy Tông ôm ước mơ với Giang Nam, trải qua hàng ngàn trắc trở, rốt cuộc đi tới Hàng Châu, nhưng đợi sau khi ông ta tới đây, lại cảm giác ưu thương, cảm giác mất mát, bởi vì dân chúng Giang Nam không kính yêu ông ta, mà trải qua cải cách Giang Nam lần trước, tham quan đều bị ngã ngựa, hiện giờ hơn phân nửa đều trải qua tuyển cử, những người này gần như là dân bản địa, đương nhiên căm hận Tống Huy Tông.



Phải biết rằng lúc trước vì đá hoa cương, Tống Huy Tông đã hại khổ dân chúng Giang Nam, chỗ của ta vừa mới hơi khởi sắc, ngươi lại chạy tới, quỷ mới biết ngươi ở đây có chủ ý gì. Vì vậy, quan dân Giang Nam đều nghĩ Tống Huy Tông đột nhiên đến đây coi như là sói đến nhà, từng nhà đều canh phòng nghiêm ngặt tử thủ, nơi nơi khóc than, sợ Tống Huy Tông đến đây đoạt tiền của bọn họ.



Tống Huy Tông lúc này nhận được sự lạnh lùng, bọn Lý Bang Ngạn thì càng không phải nói, mới đầu bọn họ còn muốn thành lập một phần triều đình ở đây, trải qua hàng loạt giai đoạn, bồi dưỡng vài vị tâm phúc, nào biết tin tức vừa công bố ra, liền bị dân chúng Giang Nam nhất trí phản đối, huyên náo rối rắm, bởi vì tâm phúc của bọn Lý Bang Ngạn, Thái Du lúc trước có tiền án, dân chúng Giang Nam thầm nghĩ rằng, lúc trước khi bạo động, chúng ta đã đắc tội bọn họ, nếu bọn họ lại nhận trách nhiệm, chúng ta còn có ngày lành sao, nhất định phải ngăn cản!



Mắt thấy dân chúng càng náo càng hăng, bọn Lý Bang Ngạn chỉ có thể bỏ qua, rút về chờ lệnh, bọn họ lúc này không dám quá kiêu ngạo, bởi vì nếu chẳng may Khai Phong mất, họ còn phải dựa vào quan dân nơi này!



Sau đó, tin tức Khai Phong bị vây truyền tới Giang Nam, đám dân chúng Giang Nam càng tức giận hơn, ngươi hóa ra không phải tới nơi này du ngoạn, mà là đến tị nạn, thật sự là buồn cười, tướng sĩ phương bắc đang đẫm máu chiến đấu anh dũng, Hoàng đế ngươi không ngờ không để ý an nguy của Kinh Sư, chạy trốn tới chỗ này.



Lúc ấy không ít văn nhân sĩ tử đều đến phủ nha Hàng Châu yêu cầu, kêu Tống Huy Tống trở vệ bảo vệ Khai Phong đừng có ở đây đợi nữa.



Tống triều kỳ thật hết sức tiến bộ. Đặc biệt là nhằm vào người đọc sách, đây cũng không phải là lần thứ nhất rồi.



Vốn dĩ Tống Huy Tông còn muốn du ngoạn nơi nơi xem đá hoa cương, thấy văn nhân sĩ tử nơi này mạnh như vậy, chỉ có thể buồn bực ở bên trong phủ Hàng Châu, ông ta nào dám trở về, liền lệnh Trịnh Dật nghĩ biện pháp thu phục những văn nhân sĩ tử này.



Trải qua mấy năm cải cách, uy danh của Trịnh Dật ở Hàng Châu phi thường cao. Cuối cùng do y ra mặt, mới bình ổn được phong ba này.



Tuy rằng bình ổn phong ba rồi, nhưng dân chúng đã hoàn toàn thất vọng về vị hoàng đế này rồi.



Tống Huy Tông buồn bực, muốn thành lập triều đình ở chỗ này, quan lại và dân chúng Giang Nam đều bằng mặt mà không bằng lòng, có địch ý với ông ta. Nhưng ông ta lại không dám làm vậy với những quan viên, bởi vì những quan viên này do dân chúng tuyển ra, dân chúng đều ủng hộ bọn họ, nếu ngươi không có lý do phù hợp, làm không tốt sẽ gây ra bạo động. Muốn đi ra ngoài du ngoạn, dân chúng đối với người chạy tới đây tị nạn đều sinh lòng bất mãn. Nếu thấy ngươi còn tâm tình đi du ngoạn, hậu quả có thể nghĩ, trong lòng hoài niệm cuộc sống yên vui xa hoa nơi kinh thành.



Cả ngày trốn trong phủ uống rượu, buồn bực không vui.




Tống Huy Tông gật đầu nói: - Giai nhi, phụ hoàng cũng vì ngươi cảm thấy kiêu ngạo.



Triệu Giai cười khổ nói: - Phụ hoàng, đại ca khoan dung độ lượng, nhưng Giai nhi cảm thấy vô cùng xấu hổ, kỳ thật tất cả, nhi thần xuất lực, có thể nói là gần như kịp thời, nếu không có dân chúng toàn thành ra sức chống đỡ, đám người Trương Bang Xương thông đồng với địch bại lộ, hơn nữa lão tướng quân Chủng Sư Đạo lãnh binh đến cứu viện, nếu không sao có thể đánh bại quân Kim, trong mọi chuyện, nhi thần chỉ có tội, không có công. Nhi thần phụ sự kỳ vọng của phụ hoàng, khẩn cầu phụ hoàng giáng tội, nếu không có ngày người khác cãi lời quân mệnh, lại lấy nhi thần ra nói, uy danh phụ hoàng chắc chắn hao tổn.



Nói xong y lại quỳ xuống.



Ngữ điệu Triệu Hoàn vừa rồi thật ra chỉ là thử, hiện giờ thấy Triệu Giai thành tâm thành ý thỉnh tội, trong lòng hoàn toàn yên lòng.



Tống Huy Tông vốn dĩ còn muốn thưởng thật hậu cho Triệu Giai, nhưng thấy Triệu Giai như vậy, có chút mất hứng, nhưng lời này Triệu Giai nói cũng có lý, hôm nay nếu không trừng phạt y, hôm khác sẽ có tướng quân bên ngoài kháng lại quân mệnh cãi lại, dù sao ta cũng không phải là người đầu tiên làm vậy. Trong lúc nhất thời không ngừng do dự, cũng không biết quyết định thế nào.



Khóe miệng Lý Bang Ngạn hơi mỉm cười, thầm nghĩ, tên ngốc này có công không lĩnh, ngược lại còn thỉnh tội, xem ra ta trước đây lo lắng không đâu.



Nhưng trong lòng Thái Du lại có một tính toán khác, gã nghĩ thầm, sau lần đại chiến này, Vận Vương chắc chắn sẽ không quay về Phượng Tường, hơn nữa địa vị trong lòng Hoàng đế nhất định sẽ tăng lên, nếu Thái tử không muốn giao hảo cùng ta, ta đây sao không bồi dưỡng Vận Vương, chỉ cần một ngày Hoàng thượng không thoái vị, cái gì cũng có thể xảy ra, vì thế cười nói:



- Hoàng thượng, vi thần nghĩ rằng, lời ấy của tam điện hạ cũng không phải không có lý, hoàng uy không thể tổn hại, nhưng điện hạ thà chết bảo vệ Khai Phong, không chịu bán nước cầu vinh, hơn nữa còn lấy được thành tích khiến người khác kiêu ngạo, sao không phải là ưu khuyết tương hỗ, không phạt không thưởng.



Tống Huy Tông gật đầu, nói: - Vậy theo ái khanh nói đi, Giai nhi, con mau đứng lên đi, việc này dừng ở đây, chớ nói nữa.



- Đa tạ phụ hoàng.



Triệu Giai lúc này mới đứng lên, mỉm cười với Thái Du.



Thái Du cười ha hả gật đầu, biểu hiện cực kỳ nhiệt tình, không biết Triệu Giai nhìn điệu cười của gã có suy nghĩ kỳ lạ, ngay cái tính tình này của Thái Du ngươi, còn muốn ta làm tượng gỗ cho ngươi, thật sự là ngu không ai bằng.