Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1301 : Chân đã tê rần

Ngày đăng: 07:44 30/04/20


Mã Kiều không nói thêm gì nữa, giơ tay lên gõ mạnh.



- Rầm rầm rầm!



Chúng ta lại không phải tới đòi nợ. Dùng lực lớn như vậy sao? Lý Kỳ kinh ngạc nhìn Mã Kiều.



- Ai đấy!



Nghe bên trong có người hỏi.



Giọng nói này chính là giọng của Tiểu Đào.



Thật là có hiệu quả! Lý Kỳ trong lòng thầm kinh ngạc, nhưng cũng không có nghĩ nhiều, liền nói:



- Là ta, Lý Kỳ.



Vừa dứt lời, cửa chính liền mở ra, chỉ thấy Tiểu Đào đứng trước cửa. Bây giờ Tiểu Đào đã duyên dáng yêu kiều. Quả nhiên là mỹ phụ môn hạ không có người phụ nữ xấu. Nhìn Lý Kỳ vui vẻ nói:



- Hóa ra là đại nhân đã trở về.



Lý Kỳ nhìn Tiểu Đào, trêu ghẹo nói:



- Tiểu Đào, ngươi có phải là khiến phu nhân không vui rồi sao?



Tiểu Đào kinh ngạc nói:



- Đại nhân, vì sao lại hỏi như vậy?



Lý Kỳ nói:



- Không ngờ Kim đao hộ vệ người lại lưu lạc tới đại môn.



Tiểu Đào cười khúc khích, lại không đáp, đưa tay nói:



- Đại nhân mời vào.



- Không cần khách khí như vậy, ta lại không phải là người ngoài gì.



Lý Kỳ nhấc chân bước vào, bỗng lùi nhanh về phía sau nói:



- Mẹ kiếp! Ta không vào nhầm chỗ đấy chứ.



Tiểu Đào kinh ngạc nói:



- Sao thế?



- Sao bên trong đến một người cũng không có, tử khí trầm trọng.



Lý Kỳ kinh ngạc nói.



Mã Kiều nói:



- Bộ soái, người không thể còn không biết chứ?



Lý Kỳ hiếu kỳ nói:



- Ta biết cái gì?
Lý Kỳ khóc không ra nước mắt, nổi giận nói:



- Ta cũng không phải là bị ngươi dọa, ta chỉ là thấy một người phụ nữ đẹp như ngươi, hai chân không thể nhúc nhích nổi. Lời giải thích này có lẽ là hợp lý.



Tần phu nhân đỏ ửng mặt lên, gắt một tiếng, nghiêm mặt nói:



- Ngươi đừng gây chuyện nữa, đứng dậy đi rồi nói. Nếu điều này để người ta nhìn thấy, còn ra thể thống gì?



Lý Kỳ buồn bực nói:



- Ngươi cho là ta không nghĩ à, tốt xấu gì ta cũng là Yến Vân Vương, vấn đề là ta vừa mới ngủ, hai chân đã tê rần rồi, thật lòng không thể đứng dậy nổi.



Vừa nói xong, mặt hắn đỏ bừng lên như mông khỉ, thật là mất mặt.



Tần phu nhân nhếch miệng lên, cố nhịn không cười thành tiếng, nói:



- Thật sao?



Lý Kỳ có lòng giết người, nói:



- Ta đã như vậy rồi, ngươi cho rằng ta còn có ý lừa ngươi sao?



Tần phu nhân đứng lên, nói:



- Vậy … ngươi chờ chút.



- Chờ? Ngươi đi làm cái gì?



Lý Kỳ thực sự nghĩ không thông, tình huống này sao có thế chờ được chứ.



Tần phu nhân đương nhiên nói:



- Ta đi gọi người tới đỡ ngươi lên!



- Gọi người?



Lý Kỳ sắp nổi giận vì Tần phu nhân rồi, nói:



- Phu nhân, người cố ý đùa với ta à?



Tần phu nhân nhíu mày nói:



- Vì sao ngươi nói như vậy? Lẽ nào ta đi gọi người giúp ngươi là sai sao?



Lý Kỳ nghiến chặt răng lại nói:



- Phu nhân à, làm chút chuyện này, ngươi còn muốn đi gọi người giúp đỡ, lẽ nào ngươi không thể đỡ ta dậy được sao?



Tần phu nhân há hốc miệng ra, trợn trừng mắt lên, không thể tin nổi nói:



- Ngươi …. Ngươi muốn ta đỡ ngươi lên?



- Đúng vậy!



Lý Kỳ gần như rít lên, cả người sắp bị Tần phu nhân làm cho phát điên lên rồi. Chuyện lớn như hạt vừng này, chỉ cần lấy tay dắt lên là được, sao lại tới lượt Tần phu nhân, phức tạp như vậy còn gọi người tới giúp, ông đây cũng không là heo.