Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1306 : Kẻ ngốc có cái phúc của kẻ ngốc (1)

Ngày đăng: 07:44 30/04/20


- Cái gì?



Lý Kỳ kinh ngạc nói:



- Người Đại Thực?



Hoàng Trạch khẽ gật đầu



Lý Kỳ cẩn thận hỏi:



- Ngươi đã xác minh rồi?



Hoàng Trạch đáp:



- Nếu không phải vậy, học trò cũng không dám nói năng xằng bậy trước mặt phó viện trưởng. Mà học trò còn biết được rằng, mấy tên Đại Thực này chính là những kẻ đầu năm ngoái đi cùng với đại sứ Đại Thực đến Đại Tống ta buôn bán, mà mấy tên thương nhân Đại Thực từ đó tới giờ chưa từng rời đi



Phải rồi! Sao ta lại quên mất bọn chúng chứ.



Lý Kỳ bỗng bừng tỉnh, lúc bấy giờ hắn mới sực nhớ đến đám thương nhân Đại Thực kia, khi đó đám người ấy không rời đi cùng đại sứ Đại Thực mà vẫn lưu lại Đông Kinh, âm thầm dùng vàng bạc có trong tay đổi thành một lượng lớn tiền Đại Tống, đợi cho chính sách của Đại Tống vừa được ban ra, theo đà phục hồi tăng trưởng của giá trị tiền tệ Đại Tống, liền thuận thế vơ một vốc về. Nhưng ai mà biết được, chính sách còn chưa được ban hành, quân Kim đã kéo đến, thật là người tính không bằng trời tính mà.



Do một năm gần đây, Lý Kỳ đều dốc toàn lực chống lại nước Kim, lấy đâu ra tâm trí quản lý việc kinh tế, đám thương nhân Đại Thực lưu lại Đại Tống này sớm đã bị hắn để quên đến tận chín tầng mây rồi. Hôm nay nghe Hoàng Trạch nói vậy mới sực nhớ ra, trong lòng không khỏi có đôi phần lo lắng.



Đám người Đại Thực này hơn một nửa là người Do Thái, mặc dù đám người Do Thái này vẫn chưa lợi hại bằng những kẻ Do Thái hậu duệ của mình nhưng cũng là những cao thủ trên thương trường, bọn họ chọn ra tay vào lúc này, Lý Kỳ cho rằng trong việc này ắt có âm mưu, lại hỏi:



- Ý của ngươi là, mấy tên Đại Thực này cũng đang thu mua y như vậy?



Hoàng Trạch khẳng định:



- Đúng vậy.



Ngày đó khi bọn họ đổi vàng bạc thành tiền Đại Tống, lại chẳng hề có cơ hội sử dụng, hiện giờ vật giá còn cao hơn lúc bấy giờ, cũng là dự báo Đại Tống lại thêm một bước thụt lùi, nếu bây giờ bọn họ dùng tiền đổi lấy hàng hóa, vận chuyển đến nước ngoài buôn bán, thì chắc chắn sẽ lỗ vốn hết sức nặng nề.



Chẳng lẽ chính là vì nguyên nhân này, bọn họ muốn tận dụng cơ hội mà thu mua nhà xưởng trước, sau đó lại bán ra? Lý Kỳ trầm ngâm một hồi rồi hỏi:




- Phó viện trưởng, nếu như không còn chuyện gì khác thì chúng tôi xin phép cáo từ trước.



Lý Kỳ vẫn đang suy tư, nghe thấy Hoàng Trạch nói vậy chỉ ừ lấy một tiếng, nói:



- Được rồi---



Lời vừa dứt thì bỗng đâu nghe thấy một tràng ngáy vang đến, chỉ thấy Cao Nha Nội tên đần độn nọ dựa vào ghế, cúi đầu ngáy o o, những chuyện cần sử dụng đến đầu óc này, y nào có chút hứng thú gì, trong tư tưởng của y, ghế tựa với Ngốc Kê Tán luôn luôn là sự lựa chọn tuyệt hảo nhất



Lý Kỳ và Hoàng Trạch liếc mắt nhìn nhau, nở một nụ cười khổ sở, thật đúng là kẻ ngốc có cái phúc của kẻ ngốc, hai người bọn họ mệt đến lả người, mà tên đần độn này lại nằm ngủ say sưa vẫn kiếm được bao nhiêu tiền.



Ông trời thật bất công quá rồi. Lý Kỳ bống hét lên:



- A? Tống tẩu, sao tẩu lại tới đây?



- Tống tẩu ---!



Cao Nha Nội đột ngột nhảy dựng lên, nhìn ngó tứ phía, còn bớt thời gian mà chỉnh sửa lại đầu tóc, lại chỉnh trang đóa hoa hồng, sợ nó nằm lệch, miệng nói:



- Tống tẩu---Tống tẩu----Tống tẩu ở đâu?



Hoàng Trạch xém chút nữa là cười không ra tiếng, đứng dậy nói:



- Nha Nội, chúng ta nên cáo từ rồi.



Cao Nha Nội lập tức hiểu ý, buồn bực nhìn Lý Kỳ, nói:



- Lý Kỳ, ngươi thật xấu xa.



Lý Kỳ hừm hừm y:



- Ta gọi Tống tẩu thì can hệ gì đến ngươi?