Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1305 : Bị nẫng tay trên

Ngày đăng: 07:44 30/04/20


Chẳng lẽ---Chẳng lẽ hôm nay chính là ngày đại hung trong truyền thuyết!



Nếu là trước đây, cho dù Ngô Phúc Vinh có nói trời sập xuống, Lý Kỳ có lẽ cũng chỉ cười trừ cho qua chuyện, bởi xem ra với tính tình của Ngô Phúc Vinh mà nói, điều này là quá đỗi bình thường, nhưng hôm nay từ sáng tới giờ, Lý Kỳ đều gặp chuyện bất lợi. Dù gì thì cũng đã bị người ta đòi nợ đến nửa ngày trời, là ai thì tâm trạng cũng không vui vẻ nổi, mà hắn cũng lờ mờ cảm thấy trong chuyện này ắt hẳn có mưu đồ gì chứ không thể trùng hợp đến vậy, sau khi gặp Ngô Phúc Vinh, không rõ vì sao trong lòng hắn lại thấy vô cùng căng thẳng, hắn đột ngột đứng phắt dật, hỏi:



- Xảy ra chuyện gì rồi?



Ngô Phúc Vinh có lẽ vì đi vội quá mà thở hổn hển, không thốt nổi nên lời.



Lý Kỳ tuy rất sốt ruột nhưng vẫn mau chóng mời Ngô Phúc Vinh ngồi xuống, rót cho ông một chén trà.



Ngô Phúc Vinh nhấp một ngụm trà, lúc này ông mới bình tĩnh lại, vội vàng nói:



- Chẳng phải cậu bảo lão hủ ra ngoài thăm dò mấy nhà buôn có tiềm lực đó ư?



- Vâng, việc này có vấn đề gì ạ?



Lý Kỳ tò mò hỏi.



- Vấn đề lớn lắm/



Ngô Phúc Vinh khoát tay, nói:



- Ta và Tiểu Ngọc đi một buổi sáng, vậy mà phát hiện ra không ít nhà buôn nhỏ rất có tiềm lực.



- Đây là chuyện tốt đó chứ ạ!



- Cậu nghe ta nói trước đã, thế là ta và Tiểu Ngọc có tới bàn bạc, nhưng các chủ xưởng đều nói xưởng mình không có túng thiếu, cũng không có ý định bán tiệm, còn nói cái gì mà việc buôn bán rất ổn định.



Lý Kỳ nghe đến đây liền vô cùng kinh ngạc:



- Sao có thể như vậy được



Ngô Phúc Vinh đáp:



- Khi đó ta cũng thấy kì quặc nên mới tìm đến mấy cửa tiệm khác xem sao, thế nhưng đều nhận được câu trả lời y hệt nhau, bọn họ xem ra đều vui mừng ra mặt, chẳng có chút lo âu nào.



- Điều này…



Lý Kỳ chớp chớp mắt, trầm ngâm một hồi rồi nói:



- Nếu chỉ có một hai nhà thì có lẽ là việc ngoài ý muốn, nhưng nếu nhà nào cũng vậy, thì việc này chắc chắn không hề đơn giản!



Ngô Phúc Vinh nói:



- Ta cũng nghĩ như vậy. Cho nên sau khi biết chuyện liền lập tức quay về báo cho cậu biết, Tiểu Ngọc vẫn đang ở bên ngoài thăm dò tin tức.



Lý Kỳ ừ một tiếng rồi lại ngồi xuống, kì quái thật, ngày hôm nay chuyện gì cũng vô cùng lạ lùng, chẳng lẽ giữa hai việc này có mối liên hệ gì với nhau?



Ngô Phúc Vinh căng thẳng hỏi:



- Lý Kỳ, cậu nói xem việc này có phải nhắm vào chúng ta không?



Lý Kỳ ngây người, trong lòng thầm nghĩ, đúng thật cũng có khả năng này. Nhưng hiện giờ kẻ nào lại có gan lớn đến như vậy, dám đối đầu với ta? Ngoài miệng hắn lại chỉ nói:



- Thúc đừng lo lắng quá, với địa vị của Túy Tiên Cư chúng ta hiện giờ, kẻ nào muốn đối đầu với chúng ta, thì trước hết phải cân nhắc cho kĩ càng.



Một hồi lâu sau, cuối cùng Tiểu Ngọc cũng đã quay trở về.



Lý Kỳ vừa nhác thấy Tiểu Ngọc liền vội vã gặng hỏi:



- Thế nào rồi?



Sắc mặt Tiểu Ngọc có đôi phần cổ quái, đáp:
- Tên kh…Ta? Ta nói lúc nào?



- Chẳng phải ngươi bảo mang tiền tới cho ta đấy ư?



- Chuyện này…



Cao Nha Nội đang khoác lác nhất thời si ngốc.



Hoàng Trạch vội xen vào:



- Phó viện trưởng, thật ra hôm nay chúng tôi tới là vì muốn hợp tác với tập đoàn Túy Tiên Cư của các người.



- Đúng đúng đúng, hợp tác, hợp tác.



Cao Nha Nội vội gật đầu.



Lý Kỳ nhìn Hoàng Trạch cười:



- Chủ ý này do ngươi đề ra à?



Hoàng Trạch cũng không phủ nhận, gật đầu ừ một tiếng, đáp:



- Thực tình vốn dĩ hôm nay tôi muốn đến để thăm hỏi phó viện trưởng, tiện đó hỏi ý kiến ngài xem chúng tôi có cơ hội hợp tác hay không, nhưng Nha Nội nói thân tình giữa hai người rất tốt, nên chúng tôi liền đến đây cùng nhau.



Thật ra những biến động trên thị trường gần đây đều là do y đứng sau thao túng, y hiểu rất rõ đối với quỹ từ thiện mà nói, phương thức thu lãi lời tốt nhất chính là đầu tư, dùng tiền mà sinh ra tiền, đối với bọn họ mà nói thế cục như ngày hôm nay, quả đúng là ân huệ ông trời ban cho, một là giá cả rẻ mạt, hai là triều đình rối ren, cũng đủ để yểm hộ thật tốt cho y, dẫn đến việc chẳng có ai cạnh tranh, thế là trước tiên y thuyết phục Cao Nha Nội, sau đó âm thầm lặng lẽ đầu tư vào các xưởng và cửa tiệm có tiềm lực.



Mặc dù y hiểu muốn đầu tư vào tập đoàn Túy Tiên Cư là một việc vô cùng khó khăn, nhưng làm ăn là làm ăn, tập đoàn Túy Tiên Cư là một tảng thịt béo bở, y cam tâm thử thách một chút, tất nhiên, y cũng không ôm hi vọng quá lớn, chẳng qua Cao Nha Nội những tưởng Lý Kỳ sẽ hoàn toàn bằng lòng hợp tác cùng y, khó mà ngờ được Lý Kỳ vẫn luôn xem y là khắc tinh lớn nhất.



Lý Kỳ hiện giờ đang túng thiếu, nhưng hắn chỉ thiếu tiền đầu tư, chứ đâu có thiếu tiền vận hành việc kinh doanh, hắn cười:



- Ta biết rồi, để ta suy nghĩ đã, suy nghĩ đã.



Câu trả lời qua loa cho có lệ, vốn dĩ chẳng hề có ý định tiếp tục đi sâu hơn vào vấn đề.



Hoàng Trạch biết không còn hi vọng gì, chỉ gật đầu cười.



Cao Nha Nội lại sốt sắng nói:



- Lý Kỳ, Ngươi còn suy nghĩ gì nữa, với thể diện của nhà ngươi, trí óc của ta, đến quỷ thần cũng không tin là chuyện giao dịch này mà không kiếm ra lời.



Người phải đần độn đến đâu mới tin được vào đầu óc của ngươi hả! Lý Kỳ bị Cao Nha Nội chọc cười, ha hả nói:



- Việc giao dịch này đâu phải việc ngày một ngày hai, hơn nữa nếu Nha Nội ngươi ra tay thì chắc chắn con số không phải là nhỏ, ta đương nhiên phải suy nghĩ thêm xem có chịu đựng nổi không đã.



Cao Nha Nội nghiêm túc gật đầu:



- Vậy cũng phải.



Hoàng Trạch khẽ mỉm cười, hình như bỗng nhớ đến điều gì:



- Ồ, phó viện trưởng, có chuyện này quên nói với ngài.



- Chuyện gì?



- Thật ra ngoài chúng ta ra, vẫn còn một nhóm người khác đang âm thầm làm những việc giống như bọn ta.



Lý Kỳ nhướn đôi lông mày:



- Kẻ nào?



- Người Đại Thực.