Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1304 : Mượn tiền chưa đi đòi nợ tới trước (2)

Ngày đăng: 07:44 30/04/20


Phàn Thiếu Bạch vừa nghe Lý Kỳ có chuyện thỉnh cầu, trong lòng liền căng thẳng, thận trọng hỏi:



- Hở? không biết là có chuyện gì?



Thật sự xin lỗi, ta vốn không muốn làm phiền ngươi, nhưng ngươi đã tới nhà, ta sao có thể tha cho ngươi được! Lý Kỳ có chút khó mở miệng, lát sau mới nói:



- Chuyện là thế này, ta muốn hỏi ngươi mượn ít tiền, đến kỳ sẽ trả tiền nợ trước.



Phàn Thiếu Bạch vừa nghe xong, liền dùng ánh mắt cổ quái nhìn Lý Kỳ.



Dù sao Lý Kỳ cũng thấy chột da, bị y nhìn như vậy có chút không thoải mái, trong lòng cũng đã không ôm hy vọng gì. Bởi vì đã tìm tới kẻ coi tiền như rác. Hắn đây cũng chẳng qua là thử thăm dò, liền cười nói:



- Oa! Ngươi đường sợ tới mức như vậy, ta chẳng qua là muốn đùa với ngươi thôi, ngươi đừng tưởng là thật.



Phàn Thiếu Bạch lại nghiêm mặt nói:



- Ngươi có phải đã đoán ra mục địch của ta tới đây lần này rồi không?



Lý Kỳ lại sửng sốt, nói:



- Mục đích? Ngươi tới đây là có mục đích sao? …. Không, ta là nói ngươi không phải tới tìm ta hàn huyên chuyện cũ sao?



Phàn Thiếu Bạch có vẻ áy náy nói:



- Nếu đã nói tới nước này, ta cũng nói thẳng ra, kỳ thực hôm nay ta tới là vì gần đây có chút căng thẳng ….



Lý Kỳ không chờ y nói hết câu, liền hề hề nói:



- Ngươi không thể là tới tìm ta đòi tiền đấy chứ?



Phàn Thiếu Bạch gật đầu, lại lắc đầu nói:



- Kỳ thực cũng không thể nói là đòi, ban đầu khi ngươi mượn tiền, chúng ta đã nói xong kỳ hạn là hai năm rồi. Ta chỉ là vì gần đây đầu óc căng thẳng, tới xem xem chỗ ngươi có đầy đủ không?



Lúng túng!



Lý Kỳ đang chuẩn bị đi mượn tiền, nào biết cửa này vẫn còn có thể xuất, đòi nợ trước, vẻ mặt vui vẻ nói:



- Thiếu Bạch, thực không dám giấu, hiện trại ta ở đây thực sự không lấy ra được bao nhiêu tiền nữa. Nếu ngươi thực sự cần dùng gấp, ta có thể nghĩ cách bán một số đất đai. Nhưng ngươi cũng biết, hiện giờ đất cũng không dễ bán.



Lời này của hắn cũng không phải là qua loa trách tội. Nếu Phàn Thiếu Bạch thực sự cần dùng tiền gấp, hắn đương nhiên sẽ phải nghĩ hết mọi cách để kiếm tiền trả y. Dù sao ban đầu khi mượn tiền, Phàn Thiếu Bạch cũng rất thoải mái.



Trong ánh mắt Phàn Thiếu Bạch hiện lên sự thất vọng, liền nói:



- Không cần, không cần, cũng không có gì cần dùng gấp.




- Lý đại ca, ta thật sự không dám giấu ca. Kỳ thực cha ta là muốn ta tới hỏi Ngô thúc. Nhưng sau đó tiểu nương tử đó nói Ngô thúc không có nhà. Nhưng thật ra Lý đại ca ngươi ở đây, ta cũng không biết nên nói thế nào, có thể ra hạ sách này. Đại ca, trong lòng ta thực sự cảm thấy có lỗi với ngươi. Ngươi đừng trách ta đấy.



- Ta cái mặt ngươi



Lý Kỳ cười chửi một câu, nói:



- Nhưng ta bây giờ thật sự không có tiền, khả năng phải chờ tới sang năm mới trả hết số tiền này.



Chu Hoa liền nói:



- Không sao, không sao, ta chỉ là tới hỏi mà thôi. Đại ca ngươi không có thì thôi. Ôi, đại ca, hôm nay Nghênh Xuân Lầu mở cửa lại, chúng ta cùng tới một chuyến đi.



Mẹ kiếp! Xem ta tên mập này cũng đi lên con đường của Cao Nha Nội rồi. Lúc này còn đang nói chuyện làm ăn, lát sau đã nói tới chuyện Nghênh Xuân Lầu, đùa ta à! Lý Kỳ trừng mắt lườm hắn nói:



- Miễn đi, ta còn kiếm tiền trả nợ. Nếu ngươi nhất định mời ta, ta bây giờ rất thiếu tiền tiêu.



Chu Hoa liền nói:



- Hôm nay là Nghênh Xuân Lầu ta tới cổ động đấy, ta cũng không định trả tiền.



- Thật sao?



Lý Kỳ nói:



- Vậy tiểu tử ngươi kiềm chế chút đi, miễn phí như vậy ngươi đừng tháo thắt lưng xuống.



Chu Hoa nói:



- Chuyện này đại ca yên tâm, ta không phải là Tiểu Cửu, chúng ta thân hình cũng rất khó mà sờ tới thắt lưng, ngươi nói có đúng không?



- Tiểu Cửu tới à?



Lý Kỳ vẻ mặt ngơ ngác.



- Ách …. Đại ca, nhiệm vụ của ta đã hoàn thành rồi. Ta về trước nói cho cha ta biết. Đại ca, Chu gia chúng ta vẫn luôn tin tưởng ngươi. Ngươi nhất định đừng có để bụng chuyện hôm nay, coi như ta chưa tới, cáo từ, cáo từ.



Chu Hoa nói xong liền đi ra ngoài cửa, bước nhanh xuống dưới lầu.



Kỳ lạ! Hôm nay rốt cuộc là thế nào? Đòi nợ cứ tới từng đợt từng đợt, lẽ nào họ biết ta muốn mượn tiền, cố ý tới đòi nợ, để chặn họng ta lại. Mẹ kiếp, chiêu này thật là ác độc, ngộ nhỡ Thái Kinh và Trịnh Dật cũng tới đòi nợ ta, vậy thì ta biết làm thế nào? Không được, ta phải nhanh chóng tới mượn tiền họ, đi tìm họ mượn tiền trước đã.



Lý Kỳ đang định đứng dậy, Ngô Phúc Vinh bỗng bước vào, thở gấp nói:



- Lý Kỳ, đại sự không hay rồi!