Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1315 : Hẹn đấu mười lăm tháng tám

Ngày đăng: 07:44 30/04/20


Sau khi trải qua vô số lời đồn vô căn cứ, Tuần san Đại Tống Thời đại đã thành công lấy được sự tin tưởng của dân chúng, trở thành vật phẩm tất yếu trong cuộc sống của dân chúng, phàm là tin tức mà Tuần san Đại Tống Thời đại tiết lộ nhất định sẽ khơi dậy động tĩnh không nhỏ.



Trong vòng một ngày Lý Sư Sư đã thành công vượt qua Bạch Thiển Dạ, Tần Cối, trở thành minh tinh siêu cấp nóng đến mức chạm tay là bỏng.



Đương nhiên, Bạch Thiển Dạ, Tần Cối đều là mặt tích cực, mà Lý Sư Sư lại là ảnh hưởng tiêu cực, hại nước hại dân gì đó, hồ ly tinh chuyển thế gì đó, khoa trương hơn là còn nói Lý Sư Sư là gian tế nước Kim phái tới, hoặc là nói Lý Sư Sư là hậu nhân của Lý Hậu chủ Nam Đường, dù sao thì cũng có đủ các loại lời đồn hiếm thấy.



Cũng không ít người so sánh Lý Sư Sư với Lý Thanh Chiếu, Bạch Thiển Dạ, kết luận rút ra đương nhiên là làm nổi bật thêm hình tượng vĩ đại của các nàng Lý Thanh Chiếu.



Chỉ trong buổi trưa, lời đồn càng truyền càng mạnh mẽ, danh dự của Lý Sư Sư mất sạch, không chỉ có cô ấy, mà ngay cả thân thế của cô ấy cũng bị lên án không ít. Còn có một số người cực đoan đã chạy đến lầu các mà trước kia Lý Sư Sư ở để tạt nước bẩn vân vân. Cũng có một số tài tử phong lưu đứng ra nói giúp cho Lý Sư Sư, kết quả là bọn họ đã biết sai rất nhanh, trong đó có một vị còn vì thế mà cãi vã với người ta, còn bị người ta đánh một phen.



Cho dù là Cao Nha nội, Cao Cầu cũng ra lệnh cho y ngậm miệng lại, không cho phép đàm luận bất cứ việc gì liên quan đến Lý Sư Sư.



Hiển nhiên, mục đích của Triệu Giai đã đạt được rồi, thành công chuyển được nỗi oán hận của dân chúng đối với Tống Huy Tông lên người Lý Sư Sư, bởi vì dân chúng cũng không dám tìm Hoàng thượng tính sổ, chỉ bóp chỗ mềm thôi.



Nếu bây giờ Lý Sư Sư ra khỏi nhà, phỏng chừng thật sự sẽ bị người ta ném xuống sông Biện.



Lý Kỳ vốn định thắng lại chút tiền từ chỗ bọn Cao Nha nội, kết quả không chỉ không thắng lại được tiền, ngược lại còn thua hơn năm mươi quan. Việc này khiến Lý Kỳ đau như đứt từng khúc ruột, không có cả tâm tình ăn cơm trưa.



Qua chính ngọ, Lý Kỳ vội vàng đến ngôi miếu đổ nát chỗ Đông Giao gặp Nam Bác Vạn.



- Bộ soái, ngài gọi tiểu nhân đến có gì dặn dò?



Lý Kỳ nói: - Những thương nhân Đại Thực kia điều tra ra sao rồi?



Tuy hắn đã biết việc này liên quan đến Bạch Thiển Dạ, nhưng hắn vẫn không dám thả lỏng cảnh giác, ngược lại càng cảnh giác thêm. Cũng không phải hắn không tin tưởng Bạch Thiển Dạ, chẳng qua chỉ là nếu việc này dính líu đến Bạch Thiển Dạ, thì một khi xuất hiện bất kỳ sơ sót gì, vậy hậu quả càng nghiêm trọng thêm, hắn vẫn không yên tâm về những thương nhân Đại Thực kia.



Nam Bác Vạn nói: - Những thương nhân Đại Thực đó ngày thường đều tìm người hợp tác làm ăn, ngoài ra cũng không còn tình huống gì khác.



Lý Kỳ ừ một tiếng, nói: - Các ngươi tiếp tục quan sát cho ta, không thể thả lỏng cảnh giác.



- Dạ.



Lý Kỳ lại nói: - Ngoài ra, ta còn một nhiệm vụ giao cho ngươi.



Nam Bác Vạn hả một tiếng.



- Sao thế? Có gì không ổn sao?




Lý Kỳ cười nói: - Thật sự quan trọng như vậy?



Trương Xuân Nhi gật đầu.



Tiệc gạch cua đầu tiên, nàng vốn dĩ thua rất không cam tâm, tiệc bốn nước lần thứ hai tuy rằng nàng thắng, nhưng sau đó nàng biết người làm món Khai thủy tung diệp không phải là Lý Kỳ, mà là Ngô Tiểu Lục, điều này khiến nàng rất buồn bực. Sau đó Lý Kỳ lại ba lần bốn lượt châm biếm nàng, luôn có thái độ khinh thường đối với trù nghệ của nàng, làm cho nàng thật sự rất muốn đường đường chính chính so tài với Lý Kỳ một lần, cho dù là thua, nàng cũng thực hiện được tâm nguyện, bằng không cơn giận này nàng không nuốt trôi được.



Còn chân thành tới như vậy sao, làm giống như là quyết đấu sinh tử vậy. Lý Kỳ thu lại nụ cười, vô cùng chân thành nói: - Ta đã hứa với cô, dĩ nhiên sẽ tuân thủ lời hứa. Nhưng trong một tháng này, e rằng ta không có thời gian, ta còn chuyện quan trọng hơn phải làm.



Trương Xuân Nhi nghĩ một lát, nói:



- Bốn mươi ngày nữa là mười lăm tháng tám, so tài vào ngày đó được không?



Trong lòng Lý Kỳ tính toán một lát, nói: - Hẳn là không có vấn đề. Nhưng tình hình của ta khá đặc biệt, do đó đến lúc đó có thể sẽ xảy ra chuyện đột xuất gì đó. Như vậy đi, chúng ta tạm thời hẹn vào ngày đó, nếu ta có chuyện phải làm, thì dời lại sau. Còn chuyện so tài thế nào, so ở đâu thì cô làm chủ đi.



Trương Xuân Nhi nói: - Nếu so tài đường đường chính chính, thì sao có thể do ta quyết định toàn bộ được.



Lý Kỳ lắc đầu nói: - Không không không, so tài lần này không phải cô quyết định thì không được, bởi vì ta luôn cảm thấy trong buổi tiệc gạch cua cũng coi như là đường đường chính chính, chẳng qua chỉ là cô cảm thấy chiến thắng của ta không xứng mà thôi, cũng chính vì lý do này, cô mới tìm ta so tài lần nữa. Đã như vậy, lần này hoàn toàn do cô quyết định, ta tin rằng cô cũng hi vọng đánh bại ta trong tình huống vô cùng công bằng. Nếu ta thắng, vậy thì cô cũng không tìm được bất cứ cái cớ nào rồi.



Trương Xuân Nhi trầm ngâm một lát, gật đầu nói: - Vậy được, một lời đã định.



Đi khoảng gần nửa canh giờ, cuối cùng đã đến Kim Lâu.



Lý Kỳ xuống khỏi xe ngựa, cười nói với Trương Xuân Nhi: - Chúc mừng cô được như nguyện, bắt đầu từ hôm nay, tất cả mọi thứ của Kim Lâu đều thuộc về một mình cô.



Trương Xuân Nhi nhìn Kim Lâu, gương mặt nặng nề cuối cùng cũng nở nụ cười đắc ý, không thể không nói, nàng có thể chu toàn giữa hai nước Tống Kim, đồng thời đạt được mục đích của mình, bản thân chuyện này chính là chuyện đáng để kiêu ngạo, quay đầu lại nói với Lý Kỳ: - Vào ngồi một lát?



Lý Kỳ đang muốn mở miệng từ chối khéo, Mã Kiều đột nhiên nhỏ giọng nói: - Bộ soái, kia hình như là xe ngựa của Bạch nương tử?



Lý Kỳ hơi ngẩn ra, quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một chiếc xe ngựa đang đi về phía này, hắn do dự một lát, nói với Mã Kiều: - Ngươi qua đó nói với Thất nương, nói bản Kinh tế Giám sát sử có chuyện thương lượng với nàng.



Mã Kiều gật đầu, đặc biệt là không có nhiều lời, thật ra y cũng không hi vọng Lý Kỳ và Bạch Thiển Dạ cương với nhau như vậy.



Lý Kỳ lại nói với Trương Xuân Nhi: - Có thể mượn quý lâu dùng chút không?



Trương Xuân Nhi không biết tình huống thế nào, hơi ngẩn người, sau đó gật đầu, nói: - Đương nhiên có thể. Mời.