Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1322 : Muốn tiền hay muốn mạng (1)

Ngày đăng: 07:44 30/04/20


Trước kia, tại thời điểm Lý Kỳ cùng Bạch phu nhân ở cùng một chỗ, hai người thường hay bàn về một sự tình liên quan đến chính trị, nhưng hôm nay thì không giống, Bạch phu nhân không có tâm tư nói những chuyện đó, chỉ hỏi thăm chuyện về Lưu Vân Hi, đợi đến lúc nghe xong Lý Kỳ giảng giải về y thuật vô cùng kỳ diệu của Lưu Vân Hi về sau, vốn người đã gần như tuyệt vọng là bà, hiện giờ lại dường như thấy được một tia sáng rạng đông, nhưng cũng bởi vậy nên bà lại càng thêm sốt ruột.



Tại sự chờ đợi dài dòng ở đây, trời chiều mang theo vẻ thất vọng lặn xuống.



Lý Kỳ ngủ gật, mở mắt ra, thấy Bạch phu nhân vẫn đang nhìn ra ngoài cửa sổ, trong mắt lộ ra tràn đầy lo âu, hắn không khỏi thở dài, hạ giọng khẽ gọi:



- Mẹ vợ.



Bạch phu nhân hơi ngẩn ra, thu hồi ánh mắt về, nói:



- Cậu tỉnh rồi à!



Lý Kỳ ừ một tiếng, nói:



- Sắc trời không còn sớm, con thấy Quái Thập Nương sợ rằng sẽ không trở về vào hôm nay rồi, đợi thêm một lát cũng không được gì, nếu không như vậy, chúng ta trở về trước đã, con dặn dò Hoắc Nam Hi vài câu, khi nào Quái Thập Nương trở về thì bảo cô ta lập tức đến Bạch phủ chữa bệnh cho cha vợ.



Bạch phu nhân lắc lắc đầu nói:



- Không thể, không thể, nghe nói tính tình của vị nữ thần y này rất quái đản, cũng không thể đắc tội cô ấy được, cô ấy là hy vọng cuối cùng của ta rồi.



Lý Kỳ nghĩ thầm rằng cũng đúng, hắn thật sự đúng là không có một điểm nắm chắc nào khi đối mặt với Lưu Vân Hi, nên hắn nói:



- Vậy cứ thế này đi, con phái người chờ đây, nếu Quái Thập Nương trở lại, thì lập tức báo tin cho con biết, khi đó chúng ta lại tự mình đến mời cô ta.



Bạch phu nhân lại liếc mắt nhìn ngoài cửa sổ, có vẻ có chút do dự.



Lý Kỳ lại khuyên nhủ:



- Cha vợ còn cần người chiếu cố nữa.



Bạch phu nhân ngẩn ra, gật đầu nói:



- Được rồi, cứ làm theo lời cậu đi.



Lý Kỳ hướng ra phía ngoài nói:



- Trở về đi.



Một lát sau, bên ngoài vẫn không có bất kỳ phản ứng gì.



- Ai ôi!!! Thiếu chút nữa thì quên mất tên nhãi này đi uống rượu mất rồi.



Lý Kỳ xốc bức màn lên hướng ra phía ngoài hô:



- Mã kiều. Mã kiều.



- Bộ Soái, có chuyện gì không?



- Khốn kiếp, đương nhiên là phải đi về rồi! Ta thấy Lỗ Mỹ Mỹ không muốn đi làm à nha.



- Này --- việc này thì có liên quan gì đến sư muội của ta?



Lúc nói chuyện, Mã Kiều đã chạy gấp đến chỗ xe ngựa.



Lý Kỳ cả giận nói:



- Ngươi đã nghe qua kết đảng chi tranh chưa? Khuyết điểm của ngươi, đương nhiên sẽ liên lụy đến Mỹ Mỹ ---.



Nói đến đây, hắn bỗng nhiên cảm giác có chút không ổn, không khỏi vụng trộm liếc mắt nhìn Bạch phu nhân, thấy Bạch phu nhân vẫn nhìn phía ngoài cửa sổ, dường như cũng không có chú ý đến những gì hắn nói, lúc này trong lòng mới nhẹ nhàng thở ra.




- Là như vậy, cha vợ của ta bị bệnh nặng, muốn mời cô giúp đỡ một chút.



- Cha vợ ngươi là ai?



- Điều này có trọng yếu không? Cô biết ông ấy là cha vợ ta còn chưa đủ sao?



- Ngươi không nói thì thôi đi.



Bạch phu nhân vội vàng trả lời:



- Phu quân ta họ Bạch, tên Thì Trung.



Lưu Vân Hi khẽ nhíu mày nói:



- Bạch Thì Trung? Tên này nghe khá quen tai nha.



Quen tai? Cô có thật ở Kinh thành không vậy? Lý Kỳ hồ nghi nhìn về phía Lưu Vân Hi.



Hồ Bắc Khánh đột nhiên cúi đầu xuống, nói vài câu bên tai Lưu Vân Hi.



- Là ông ta hả?



Lưu Vân Hi khẽ nhíu mày, trầm ngâm một lát sau rồi nói:



- Ta khuyên các ngươi tốt nhất vẫn là mời cao nhân khác đi.



- Nếu như ta mời được cao nhân khác thì ta còn tìm cô làm gì.



Lý Kỳ thật sự không nhịn được nữa, nữ nhân này cũng quá kiêu ngạo rồi, dù gì hiện giờ hắn cũng là Xu Mật Sứ, vậy mà một chút mặt mũi cô ta cũng không cho hắn.



Bạch phu nhân sợ hãi Lý Kỳ sẽ chọc giận Lưu Vân Hi, vội vàng cầu xin:



- Kính xin thần y cứu trượng phu của ta đi.



Lưu Vân Hi cũng là trầm ngâm không nói.



Lý Kỳ thuyết phục:



- Cho chút mặt mũi đi, chúng ta coi như có giao tình đã lâu rồi. Lại nói, cô là thần y đấy nha, sao có thể thấy chết mà không cứu được.



Lưu Vân Hi lắc đầu:



- Không phải ta thấy chết mà không cứu, chẳng qua khoản phí dụng chữa bệnh cũng không nhỏ.



Nói nửa ngày, hóa ra là muốn tiền, cũng quá nhân lúc đi, thời điểm lão tử có tiền, cô không cần. Đến thời điểm lão tử không có tiền thì cô lại đòi tiền, rõ ràng là cố ý đùa giỡn với ta. Lý Kỳ cẩn thận hỏi:



- Bao nhiêu?



Bạch phu nhân cũng nói:



- Chỉ cần nữ thần y nguyện ý cứu giúp, hết bao nhiêu tiền chúng ta cũng nguyện ý.



- Các ngươi trước đừng vội nói vậy.



Lưu Vân Hi hơi hơi đưa tay ngăn lại nói:



- Ta muốn toàn bộ gia tài của Bạch gia các ngươi, bao gồm cả chỗ ở, nghe rõ ràng, là tất cả đấy.