Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1329 : Chế tài kinh tế

Ngày đăng: 07:44 30/04/20


Lý Sát Nhĩ bị Vương Trọng Lăng hung hăng đùa bỡn mấy ngày, thật vất vả mới thăm dò được tin tức của Lý Kỳ, nên y sao có thểdễ dàng buông tha được. Ngày thứ hai, trời mới hơi sáng, y đã mang theo tùy tùng cùng lễ vật chạy tới vườn lê của Lý Kỳ ở Đông Giao, y sợ sẽ bỏ lỡ mất Lý Kỳ.



Nhưng vì lúc ấy Lý Kỳ còn chưa tới, mà Lý Sát Nhĩ lại không có hẹn trước nên những người quản lý ở vườn lê cũng không dám cho phép Lý Sát Nhĩ đi vào, dù sao hiện giờ đang là mùa thu hoạch, trời mới biết cái tên ăn mặc đạo mạo này có phải tới để trộm lê hay không.



Lý Sát Nhĩ cũng không có ý kiến gì, bởi vì Lý Kỳ chưa đến, y vào trong cũng phải ngồi chờ thôi, y đi đi lại lại ở trước cửa, vô cùng sốt ruột.



Đợi gần nửa canh giờ, chỉ thấy một chiếc xe ngựa từ phía tây chậm rãi đi đến.



Rốt cuộc cũng tới!



Lý Sát Nhĩ kích động vạn phần khi nhìn thấy chiếc xe ngựa kia, do lúc trước y đợi mãi không thấy Lý Kỳ xuất hiện, nên thậm chí còn hoài nghi liệu có phải Vương Trọng Lăng lừa y hay không. Y khẩn trương tiến lên tiếp đón.



- Xu Mật Sứ, Xu Mật Sứ.



Từ rất xa, Lý Sát Nhĩ đã bắt đầu kích động kêu lên, cứ như thê tử nghênh đón trượng phu xuất chinh về vậy, cơ tình bắn ra bốn phía a.



- Xuyyyyyyyy ---!



Mã Kiều điều khiển cho xe dừng lại, quay đầu lại nói:



- Bộ Soái, có người gọi ngươi.



- Người nào?



Bên trong truyền đến thanh âm của Lý Kỳ.



Lúc này Lý Sát Nhĩ đã đi đến bên cạnh xe, vội vàng nói:



- Xu Mật Sứ, là ta, Lý Sát Nhĩ của Tây Hạ.



Vừa dứt lời, một bàn tay đã xốc màn xe lên, chỉ thấy Lý Kỳ từ bên trong xe bước ra:



- Ồ, hóa ra là Vương gia à!



Lúc nói chuyện, hắn đã bước từ trên xe ngựa xuống dưới, đầu tiên là chắp tay chào hỏi, lại hiếu kỳ hỏi:



- Vì sao Vương gia ở chỗ này?



Lý Sát Nhĩ cũng không thèm vòng vèo, nói thẳng:



- Ta tới đây để tìm Xu Mật Sứ a.



- Vậy sao?



Lý Kỳ hơi hơi “kinh ngạc” hỏi:



- Tìm ta? Tìm ta làm gì?




- Thế thì đúng rồi thôi.



Lý Kỳ xòe hai tay nói:



- Ngài luôn miệng nói, Tây Hạ thần phục với nước Kim cũng không ảnh hưởng gì đến quan hệ của chúng ta, vậy thì lần này các vị xuất binh phải giải thích thế nào đâu?



Một câu này khiến cho Lý Sát Nhĩ á khẩu không trả lời được.



Lý Kỳ lại thở dài:



- Vương gia, nơi này chỉ có hai người chúng ta, ta cũng thật tâm mà nói cho ngài, Hoàng thượng của chúng ta đã quyết định đoạn tuyệt hết thảy những lui tới vốn không nên tồn tại với các vị. Ngài đến cầu xin ta, ta cũng bất lực thôi.



Lý Sát Nhĩ nghe vậy quá sợ hãi nói:



- Các vị --- sao các vị có thể làm thế được?



Lý Kỳ hừ một tiếng nói:



- Ngài nghĩ rằng ta muốn sao, lúc trước một tay ta thúc đẩy mậu dịch giữa Đại Tống và Tây Hạ, hiện giờ ta cũng vì chuyện này mà gặp phải đả kích không nhỏ, nếu lần này đến đây không phải là Vương gia, thì cho dù người của ngài có chờ cả ngày ta cũng sẽ không gặp, các vị rõ ràng lại đem Đại Tống chúng ta thành khỉ để đùa giỡn a!



Lý Sát Nhĩ đổ mồ hôi đầm đìa, thanh âm cũng có chút phát run nói:



- Xu Mật Sứ, ngài --- sao ngài lại nói vậy? Trong chuyện này nhất định là có hiểu lầm gì rồi.



- Hiểu lầm? Hiểu lầm gì? Chúng ta cũng không phải mắt mù.



Lý Kỳ cười nói tiếp:



- Trước kia Đại Tống chúng ta đều đem Tây Hạ trở thành một quốc gia độc lập, bất kể là giải trừ lệnh cấm muối cũng như tăng mạnh mậu dịch, chúng ta đều nghĩ rằng các vị có quyền làm chủ, đáng tiếc chúng ta đã sai rồi, chỉ cần một câu nói của nước Kim, các vị đã xuất binh đánh Đại Tống ta, phá hỏng mối quan hệ vất vả lắm mới dựng lên được giữa hai nước, phá hỏng không còn sót lại chút gì hết.



- Ta nghĩ rằng bất kể là giữa người với người hay giữa quốc gia với quốc gia, giữ chữ tín là quan trọng nhất, nhưng mà các vị không có cả quyền làm chủ, vậy thì ngài nói chúng ta làm sao có thể tin tưởng các vị được. Hôm nay nước Kim muốn các vị xuất binh, các vị liền xuất binh, ngày mai nước Kim muốn các vị đoạn tuyệt lui tới với chúng ta, vậy thì hiệp ước chúng ta đã ký kết còn có tác dụng gì nữa, bàn chuyện với người làm thần tử như các vị thì chúng ta còn không bằng đi tìm chủ nhân của các vị bàn luôn.



- Thực không dám dấu diếm, chúng ta đang trong quá trình đàm phán với nước Kim, đã đem phân ngạch của các vị cho nước Kim luôn rồi, các vị có thể từ bên trong bàn bạc phân phối một chút, nếu bàn bạc tốt, có thể cho đặc phái viên của nước Kim đến đây, chúng ta sẽ trao đổi lại. Từ này về sau, chúng ta sẽ đem Tây Hạ và nước Kim coi thành một chỉnh thể, bất kể là mậu dịch hay những phương diện cần câu thông khác, chúng ta đều sẽ tìm nước Kim bàn bạc, về phần phân phối giữa hai nước các vị, thì đó cũng là vấn đề nội bộ của các vị, chúng ta sẽ không hỏi đến.



Lời này của Lý Kỳ cũng phi thường có đạo lý, các ngươi không thể lúc có tiền, có lợi để kiếm thì là một quốc gia độc lập, một khi các ngươi vi phạm minh ước, vậy thì các ngươi đã biến thành thần tử của nước Kim, nhưng sau khi vi phạm minh ước, các ngươi còn nói đây là mâu thuẫn giữa chúng ta với nước Kim, không có quan hệ gì với Tây Hạ hết, Tây Hạ vẫn rất hữu hảo đấy. Các ngươi đây là đem người trong thiên hạ đều trở thành kẻ ngốc để đùa giỡn hả, này thật sự là quá không có đạo lý rồi.



Mà hiện giờ nước Kim cũng rất căm tức Tây Hạ, kỳ thật từ đầu đến cuối, Hoàn Nhan Tông Vọng cùng Hoàn Nhan Tông Hàn luôn tại đề phòng Tây Hạ đấy, bởi vì lúc trước nước Kim phải áp dụng một ít chính sách dụ dỗ mới đổi được sự thần phục của Tây Hạ, hơn nữa lúc ấy nước Kim vội vàng diệt Liêu, cũng không củng cố được quan hệ cùng với Tây Hạ, trong lòng chính quyền họ Hoàn Nhan phi thường rõ ràng, kỳ thật Tây Hạ không hề muốn thần phục chính mình, hơn nữa Tây Hạ cũng luôn đặt vị trí của mình là một quốc gia bình thường.



Cho nên về sau Hoàn Nhan Tông Hàn cũng không đem đủ số thổ địa đã đáp ứng cho Tây Hạ, trong đó, một bộ phận phải trả lại cho Đại Tống, còn một ít yếu địa chiến lược thì nước Kim nắm tất trong tay mình, dùng chúng để uy hiếp Tây Hạ, đây cũng là lý do khiến Tây Hạ xuất binh với Lan Châu, đó là bởi vì bọn họ không đánh lại được nước Kim, nhưng cũng không chịu từ bỏ ý đồ, vì thế liền chọn bên mềm yếu hơn để xoa nắn, hy vọng đoạt lại được thổ địa từ trong tay Đại Tống, nào biết vừa mới xuất binh, ngay tại Lan Châu đã bị Nhạc Phi đánh cho đại bại rồi.



Nhưng mà, lần thất bại này lại bịt kín một tầng bóng ma lên quan hệ của hai nước Kim, Hạ, khiến cho hai bên bắt đầu có những ngờ vực vô căn cứ về nhau.



Lý Sát Nhĩ không ngừng lau mồ hôi trên mặt, nếu Đại Tống thật sự thực hiện chế tài kinh tế này với bọn họ, như vậy Tây Hạ khẳng định sẽ gặp phải đả kích không nhỏ.



----------oOo----------