Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1339 : Buôn bán vốn nhỏ

Ngày đăng: 07:45 30/04/20


Dùng chém đầu để dọa ta? Mẹ! Ngươi tìm nhầm người rồi, lão tử đây không dễ dọa đâu nhá. Lý Kỳ cười ha hả, nói: - Triệu công tử nói không sai chút nào. Nhưng mà đây cũng phải chia làm hai tình huống mà nói, Triệu công tử chỉ mới nói một trong số đó mà thôi.



- Chuyện này còn phải phân chia tình huống sao?



- Đương nhiên.



Lý Kỳ nói: - Một loại chính là như ngài mới vừa nói, đêm nay ngài sẽ nhận được hàng trăm ngàn bản tấu chương tố cáo ta, sau đó buổi trưa ngày mai ta sẽ quỳ gối phía trước lưỡi đao.



- Ngươi biết là tốt rồi. Triệu Giai hừ nhẹ, nói.



Lý Kỳ cười nói: - Còn về loại tình huống thứ hai, chính là bánh Trung thu hoàng gia này của ta đắt như tôm tươi. Mà điểm khác nhau duy nhất của hai loại tình huống này chính là ở, một loại là Triệu công tử ngài đồng ý cho ta bán, một loại chính là ngài không có đồng ý.



Triệu Giai sửng sốt, trợn hai mắt, nói: - Ta hiểu rồi, đây là nguyên nhân mà ngươi đem cho ta coi trước.



Bây giờ ngươi mới phản ứng lại, đúng là quá chậm rồi đấy. Lý Kỳ gật đầu cười.



Triệu Giai nói: - Như thế xem ra, ngươi đoán chừng ta nhất định sẽ đáp ứng ngươi rồi.



Ngươi đây không phải là phí lời sao. Bánh trung thu của ta đã chuẩn bị xong rồi, nếu không chắc chắn khiến ngươi gật đầu, chẳng phải là ta đây lỗ chết rồi à. Lý Kỳ nói: - Ta cảm thấy Triệu công tử ngài sẽ không ngăn cản, đây là chuyện ngồi yên bất động cũng có thể thu nạp lòng dân.



- Sao lại nói như vậy?



- Chẳng phải ý tứ đã in trên mặt bánh rồi sao? Lý Kỳ cười ha ha nói.



Triệu Giai hơi trầm ngâm, nói: - Ta hiểu rồi, ý của ngươi là coi như ta ban thưởng những cái bánh Trung thu này cho bọn họ?



Lý Kỳ xoa xoa tay nói: - Trên lý luận là nói như vậy, Triệu công tử ngài suy nghĩ một chút xem, những thần tử này hơn phân nửa đều là mới được đề bạt lên, ngoại trừ chức quan này ra, vẫn chưa có cảm nhận được hoàng ân mênh mông. Đương nhiên, ta đây tuyệt đối không phải nói Triệu công tử ngài keo kiệt, ta cũng hiểu được Triệu công tử ngài hiện giờ không có tiền gì. Ban thưởng gì đó, tất nhiên phải để sau này, nhưng ta tin rằng trong thiên hạ, phàm là con người, thì ai cũng đều thích hai chữ "Ngự tứ" này, cho dù là một hòn đá, chỉ cần khắc hai chữ lên này, thì người khác cũng nhất định coi là bảo bối, chớ nói chi là bánh Trung thu mỹ vị này.



Thằng nhãi này rõ ràng chính là muốn châm biếm ta keo kiệt a! Triệu Giai tức giận liếc mắt nhìn Lý Kỳ một cái, nói: - Trên lý luận là như thế. Nhưng điểm bất đồng giữa thực tế và lý luận chính là, cái này phải mất tiền mua.



Lý Kỳ thật thà cười vài tiếng, nói: - Buôn bán vốn nhỏ, buôn bán vốn nhỏ mà thôi!



- Buôn bán vốn nhỏ? Triệu Giai hừ nói: - Ta vẫn là lần đầu thấy, có người buôn bán vốn nhỏ mà làm tận trên đầu hoàng gia, ngươi rõ ràng chính là muốn dùng tên tuổi của hoàng gia để nâng giá bánh Trung thu lên, không cần phải nói, bánh Trung thu này của ngươi nhất định đắt tiền lắm chứ gì, vụ buôn bán này của ngươi cũng nhỏ thật đấy nhỉ.
- Không phải hiên giờ ngài còn nợ không ít tiền sao?



- Chuyện này là tên khốn kiếp nào bịa đặt thế.



- Ta là nghe Cao Nha Nội nói.



- Đã biết là tên ngu xuẩn này mà, đúng là khắc tinh a! Lý Kỳ nắm chặt tay, nói: - Cô yên tâm, một ngàn quan này ta vẫn lấy ra được, nếu cô không tin, chúng ta có thể viết giấy đánh cược.



Trương Xuân Nhi cười nói: - Không cần, lạc đà gầy chết còn lớn hơn ngựa.



- Đó là không phải, cái gì mà lạc đà gầy chết, nếu như Túy Tiên Cư ta là lạc đà chết gầy, vậy Kim Lâu các cô chẳng phải là ngựa chết gầy rồi. Cô cứ nói đánh cược hay không đi.



- Đương nhiên đánh cược, một ngàn quan này đối với Kim Lâu ta mà nói, cũng chẳng là cái gì, nhưng đối với Túy Tiên Cư hiện giờ mà nói, hẳn là không phải một số tiền nhỏ, người làm ăn nói chuyện làm ăn, đổi lại ngài là ta, ngài cũng sẽ đáp ứng.



- Được lắm! Lát nữa chúng ta gặp trên bếp lò, ta xin thất lễ trước, nhớ mua nhiều bánh Trung thu một chút đem về nghiên cứu, hy vọng tết Trung thu sang năm có thể thấy Kim Lâu các cô ra bánh Trung thu.



- Nhất định, nhất định.



Giữa ánh lửa tóe văng khắp nơi kia, Lý Kỳ và Trương Xuân Nhi một phải một trái đi vào.



Vừa mới đến phố mỹ thực, Lý Kỳ đã thấy một đám lão hàng vô lương Thái Kinh, Cao Cầu, Hồng Bát Kim đang đứng ở trước một cửa hàng cho khách hàng ăn thử bánh Trung thu.



Đclmm! Thổ hào một chút được không, các ngươi còn thử ăn cái gì, ngon hay không thì làm mấy trăm hộp về rồi hãy nói a! Lý Kỳ thấy trong lòng vội vàng nha, đi tới, chào hỏi: - Thái sư, Thái úy.



Người xung quanh xoay đầu lại, Cao Cầu ha hả nói: - Ngươi đã đến rồi à.



Thái Kinh nói: - Ngươi không cần phải ở đây với lão thất phu bọn ta.



Nói xong ánh mắt liếc nhìn xung quanh.



Ánh mắt Lý Kỳ liếc sang bên cạnh, lúc này mới phát hiện những quan viên này đều đối với đám người Thái Kinh kính trọng nhưng giữ khoảng cách, không muốn đứng cùng với bọn họ, hơi khinh thường mỉm cười một tiếng, nói: - Thái sư, theo cấp bậc làm quan mà nói, ta là đại quan nhất phẩm, cũng phải là bọn họ đến nịnh bợ ta, từ thương nghiệp mà nói, bọn họ cũng không có nhiều tiền như các ngài nha, các ngài là khách hàng lớn của ta, hơn nữa bọn họ lại không hiểu mỹ thực gì, ta lại không thông tứ thư ngũ kinh, nếu không phải là nói vài câu dối trá, hà tất khiến hai bên khó chịu.