Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1382 : Phu nhân phải xuống núi? (2)

Ngày đăng: 07:45 30/04/20


Lý Kỳ hiếu kỳ hỏi:



- Đạo lý gì? Nói một chút nghe xem, ngươi cũng biết đấy, ta là người thích nhất đi oán giận người khác mà.



Tần phu nhân hạ giọng:



- Cười đối mặt, không đi oán giận, thản nhiên, tùy tâm, tùy tính, tùy duyên. Nhất định sẽ khiến cả đời thay đổi, tại trăm năm về sau, cũng chỉ là thời gian một đóa hoa nở mà thôi.



Lý Kỳ trầm tư một lúc, rồi hỏi:



- Luận Ngữ?



- Kinh Phật.



Tần phu nhân cảm thấy không biết nói gì cả:



- Ngươi chưa từng đọc qua Luận Ngữ sao?



Nàng đương nhiên biết Lý Kỳ chưa từng đọc qua Kinh Phật, nhưng Lý Kỳ hỏi Luận Ngữ, vẫn khiến cho nàng cảm thấy vô cùng kinh ngạc.



- Đọc qua, nhưng cũng không đầy đủ, phu nhân cũng biết đấy, ta cũng không được rảnh rỗi như ngươi, ta còn phải nuôi gia đình nữa.



Lý Kỳ lau một phen mồ hôi trên trán, lại hỏi:



- Nếu như ta không đáp ứng mang ngươi cùng đi thì sao?



- Thì ta sẽ tự đi thôi.



- Nhưng ngươi đã từng đi xa nhà sao?



- Đây chính là nguyên nhân khiến ta thỉnh cầu ngươi giúp đỡ đấy.



- Xem ra phu nhân vẫn biết tự mình hiểu lấy.



Lý Kỳ cười lắc đầu hỏi:



- Bọn Vương thúc thúc có biết không?



- Ừ.



- Vậy bọn họ có đồng ý không?



- Ừ.



Ánh mắt Tần phu nhân dường như có chút trốn tránh.



- Ngươi sẽ không lấy ta làm ngụy trang đi?




Triệu Giai cười nói:



- Ngươi yên tâm, chỉ cần Kinh Tế Sử không phạm phải sai lầm lớn, ta đều sẽ mở một góc lưới cho nàng ta, hơn nữa, có ngươi đang ở đây, ta tin trong triều cũng không có ai dám bắt nạt nàng ta cả, ai chả biết, khí lượng của ngươi chỉ lớn được tí như vậy thôi, có ai không sợ ngươi trả thù đâu.



Tk trợn mắt nói:



- Hoàng thượng, ngài nói vậy thì thần oan uổng quá, trong bụng Tể tướng rộng đến mức có thể chống thuyền đấy.



- Nhưng ngươi không phải là Tể tướng a.



- Thần biết, ý của thần là độ lượng của thần phải lớn hơn nhiều so với Tần Cối, đều có thể đánh một trận hải chiến luôn.



- Ngươi bớt khoác lác đi.



Triệu Giai khẽ hừ một tiếng, vẫy tay với hai gã tùy tùng đứng cách đấy không xa, hai gã tùy tùng kia lập tức đi tới, trong đó có một người đang cầm trong tay một hộp gỗ màu đỏ, một người khác thì bưng một cái khay, trên khay đặt một bình trà và hai cái chén.



Triệu Giai cầm lấy hộp gỗ màu đỏ nói:



- Đây là phụ hoàng nhờ ta tặng cho ngươi, bên trong có một kiện áo choàng làm từ da của bạch hổ, tấm da bạch hổ này chính là do quốc vương Đại Lý Đoàn Chính Nghiêm dâng tặng cho phụ hoàng lúc trước đấy, mà ở miền nam thì bạch hổ có danh hiệu là vua của các loài thú.



Ngụ ý, chính là hy vọng Lý Kỳ có thể chinh phục được Đại Lý.



Lý Kỳ cũng mặc kệ nó có ngụ ý gì, thứ hắn yêu thích là da của bạch hổ thôi, hắn khẩn trương nhận lấy nói:



- Vẫn là Thái thượng hoàng hào phóng, ồ không, Hoàng thượng, thân cũng không phải muốn nói ngài keo kiệt đâu.



Tên nhãi này rõ ràng là cố ý, Triệu Giai tức cũng không làm gì được, tùy tay nhận lấy hai chén trà từ trong tay người kia, tức giận nói:



- Lời này của ngươi nói không sai, ta cũng không có gì tặng cho ngươi đấy, ngươi không uống rượu nên ta đây đành lấy trà thay rượu, chúc ngươi sớm ngày chiến thắng trở về.



Quả nhiên là một kẻ keo kiệt à, Lý Kỳ âm thầm châm biếm một câu, ngoài miệng lại cười ha ha nói:



- Của ít lòng nhiều a.



Hai người chạm chém một cái, sau đó uống một hơi cạn sạch.



Triệu Giai đặt chén trà xuống, vỗ vỗ bờ vai của Lý Kỳ, hơi có chút không tha nói:



- Tốt lắm, canh giờ cũng không còn sớm, ngươi nên xuất phát đi.



- Hoàng thượng bảo trọng.



- Ngươi cũng bảo trọng.



----------oOo----------