Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1383 : Khi biệt ly

Ngày đăng: 07:45 30/04/20


Thẳng đến lúc xe ngựa của Lý Kỳ biến mất ở một mảnh trắng xóa kia, Triệu Giai mời thu hồi ánh mắt, dường như thoáng suy nghĩ một chút gì.



Một lát sau, một người quản gia đứng ở bên cạnh y nói:



- Hoàng thượng, chúng ta nên trở về cung thôi.



Triệu Giai không trực tiếp trả lời, mà nói vu vơ một câu:



- Ngươi cũng biết đấy, trận chiến này trẫm thật sự là không thể thua được.



Vị quản gia kia sửng sốt, lập tức vuốt cằm bảo:



- Điều này thần biết, nhưng chúng ta sẽ không có khả năng thua đâu



- Hả? Vì sao ngươi lại nắm chắc như vậy?



- Bởi vì Xu Mật Sứ có xuất thân là một thương nhân, hắn sẽ không làm chuyện gì không có lợi cả, nếu hắn dám lĩnh binh xuất chinh, thì đã nói lên rằng hắn hết sức nắm chắc rồi.



Triệu Giai cười ha ha nói:



- Đúng vậy a! Nhận thức hắn lâu như vậy, ta còn thực sự chưa từng gặp qua hắn làm chuyện mua bán lỗ vốn nào. Chúng ta trở về đi.



….



Bên trong xe, ba nữ nhân vây quanh Lý Kỳ nói xì xì xèo xèo, dặn đi dặn lại, nói mãi không dứt.



- Đại ca, đây là nhân sâm, nấm linh chi, muội đều đặt ở trong bao hành lý thứ nhất a, chính là cái bao màu lam ấy, huynh phải nhớ kỹ nha.



- Vâng vâng vâng, ta nhớ kỹ rồi.



- Phu quân, quần áo mùa hè muội giúp huynh để ở trong bao màu đỏ ấy.



- Hả. A? Mùa hè, bây giờ còn là mùa đông mà!



- Huynh đến Giang Nam rồi thì thời tiết sẽ không sai biệt lắm trở nên ấm áp thôi!



- Điều này cũng đúng. Yên tâm, cái này cũng dễ nhớ thôi, cùng một màu sắc với đồ trong của muội đấy. --- Cốt Dục, muội làm gì thế, trong không gian hẹp thế này thì muội xách một thanh kiếm ra làm gì, quá nguy hiểm, cất đi nhanh lên.



- Đây là ta tặng cho huynh dùng để phòng thân đấy.



- Mã Kiều, nàng đang sỉ nhục ngươi đấy.



- Ta nghe thấy rồi, ngài không cần nói lớn tiếng như thế đâu. Da Luật nương tử, ta khuyên cô tốt nhất đừng tặng nó cho Bộ Soái, ta sợ hắn sẽ tự làm bị thương chính mình đấy.



- Mẹ kiếp! Nương tử, muội làm nhục thật sự quá tốt, kiếm này ta nhận.











Ở trước một rừng cây tại phía nam ngoại ô, dừng lại ở đấy hai cỗ xe ngựa. Mà ở cạnh xe ngựa đứng hai đại mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành, một người mặc áo choàng màu xanh, có khuôn mặt trái xoan vô cùng hoàn mỹ, khí chất đoan trang hào phóng, mặc dù mặc áo choàng rộng thùng thình cũng khó mà che lấp được, mà người còn lại thì mặc một chiếc áo choàng trắng, một khuôn mặt đẹp thiên thành, phong tình vạn chủng đủ khiến cho vạn vận ở mùa đông rét lạnh này sống lại.



Hai vị mỹ nữ này vừa đứng ở đây, khiến cho tuyết trắng cũng phải ảm đạm thất sắc.



- Đều đến canh giờ này rồi, sao tên này còn chưa đến chứ?



- Tam Nương, cô cũng đừng sốt ruột, chúng ta chờ chút nữa đi, ta nghĩ hắn nhất định là có việc gì nên mới chậm trễ, cô cũng không nên quên, giờ hắn đã là Xu Mật Sứ rồi, cũng không phải là việc nhỏ nữa, sẽ chịu sự chú ý của rất nhiều người đấy.
Lý Kỳ buông xuống tấm rèm vài, nhẹ nhàng lau khóe mắt, ở ngoài miệng mắng:



- Mấy tên đáng giận ở phía nam, không ngờ khiến cho nữ nhân của ta thương tâm như vậy, lức này đây lão tử nhất định sẽ cho các ngươi biết tuyết vì sao lại trắng như vậy.



….



- Giá ---!



Không lâu sau khi Lý Kỳ rời đi, một chiếc xe ngựa vội vàng chạy tới chỗ này, những bông tuyết nôn nóng bay múa dưới bánh xe.



- Xuyyyyyy ---!



- Thất nhi tỷ, hình như kia là xe ngựa của Phong nương tử.



Chỉ thấy Bạch Thiển Dạ mặc quan phục từ trong xe đi xuống, ngắm mắt nhìn lại, thấy xe ngựa đang đi trên đường trở về rồi, lại nhìn về phía nam, hồi lâu sau, trong mắt nàng có chút ướt át, hiện ra một tia lệ quang.







Đội ngũ của Lý Kỳ đi hơn bốn canh giờ, sắc trời dần dần tối xuống.



Đang lúc Lý Kỳ tính toán xem có nên tìm nhà trọ để nghỉ ngơi hay không, bên ngoài đột nhiên truyền đến thanh âm của Mã Kiều:



- Bộ Soái, ngài mau nhìn, kia có phải bọn Quái Thập Nương hay không.



- Cái gì?



Lý Kỳ khẩn trương vén rèm xe lên, chỉ thấy cách xe khoảng năm muôi bước, có hai nam một nữ đang đi bộ tiến về phía trước:



- Nhất định là cô ta rồi.



- Bộ Soái, vì sao ngài lại chắc chắn như vậy?



- Vô nghĩa, thử hỏi loại thời tiết này, ngoại trừ Quái Thập Nương, có ai dám mặc ít quần áo như thế ra ngoài chứ. Mau đuổi theo bọn họ nhanh lên.



- A. Giá ---!



Chỉ chốc lát sau, xe ngựa của Lý Kỳ liền đuổi kịp ba người phía trước.



- Xuyyyyyy ---! Quái Thập Nương, quả nhiên đúng là cô a!



Mã Kiều ngồi trên lưng ngựa, thấy quả nhiên là Lưu Vân Hi cùng Hoắc Nam Hi, Hồ Bắc Khánh, không khỏi mừng rỡ kêu lên.



Lưu Vân Hi quay đầu nhìn lại, hỏi:



- Mã Kiều?



- Còn có ta nữa.



Lý Kỳ từ trong xe ngựa đi ra, thấy mấy người Lưu Vân Hi đều xách bao hành lý, hiếu kỳ hỏi:



- A? Các ngươi muốn đi đâu?



Lưu Vân Hi vừa thấy Lý Kỳ, nhất thời lộ vẻ mặt tức giận, cũng không để ý đến hắn, quay đầu rời đi, nàng không lên tiếng, Hoắc Nam Hi cùng Hồ Bắc Khánh cũng không dám lên tiếng, cúi đầu cùng đi tại hai bên trái phải.



----------oOo----------