Bắc Tống Phong Lưu
Chương 1443 : Hơi khó giải quyết
Ngày đăng: 07:47 30/04/20
Lần này Lý Kỳ xuất chinh, là binh đến trước, soái đến sau, đại quân thật ra đã đến phía nam rồi, đơn giản vì trị an phía nam có thể trở nên xấu hơn, vì vậy Nhạc Phi mới bảo Dương Tái Hưng dẫn một đội binh tới Hàng Châu, bảo hộ Lý Kỳ xuôi nam.
Bởi vì trước đây Lý Kỳ hạ quyết tâm, muốn dạy cho Nam Man một bài học nhớ đời, vậy thì nhất định phải trú binh ở đây, không có binh thì ai sợ ngươi, mà Ngưu Cao sở dĩ đóng quân ở Huyện Sâm, thứ nhất, đương nhiên vì huyện Sâm cách châu Ấp không xa không gần, vừa có thể không bị phát giác, vừa có thể đánh đối phương trở tay không kịp. Thứ hai, Triệu thái tổ từ khi mới lập quốc, đã thành lập quân Sâm Châu, đây là một quân đội lâu đời ở phía nam.
Quân Sâm Châu nhân số không nhiều, bởi vì nơi này cũng không có bao nhiêu người, thời kì cường thịnh cũng chưa tới ba nghìn người, hiện giờ cũng chỉ một hai nghìn, hơn nữa những binh lính này hơn phân nửa là nửa nông nửa binh, nhưng quý ở dũng mãnh, hung ác, năng lực tác chiến cũng rất khả quan, đây là một cánh quân không nhiều ở phía nam hoàn toàn do triều đình quản lý.
Sau khi Ngưu Cao xuôi nam, liền tiếp quản quân đội nơi này.
Những binh lính kia vốn dĩ không được coi là cấm quân, chỉ có thể coi là quân địa phương, bổng lộc ít đến đáng thương, ngươi không làm ruộng, căn bản không thể nuôi sống chính mình, mà sau khi Ngưu Cao tiếp quản nơi này, đãi ngộ của những binh lính này được tăng thêm, ít nhất áo cơm không lo, cho nên bọn họ vô cùng vui vẻ, cũng vô cùng bằng lòng.
Đương nhiên, đây cũng chính là tăng thêm chi phí quân triều đình, nhưng Triệu Giai, Lý Kỳ đều cảm thấy đây là thời điểm tăng thêm quy mô cấm quân phía nam, cho nên đây thật ra là thụ ý trước đó của Lý Kỳ.
Lý Kỳ không đi huyện nha, tri huyện của huyện thành nhỏ này, hắn thật đúng là thờ ơ, cùng Ngưu Cao đi tới quân doanh.
Trên đường, Lý Kỳ lại giới thiệu Triệu Tinh Yến và bọn họ lần nữa, về phần Lưu Vân Hi, bọn họ đều biết, hơn nữa còn rất tôn kính Lưu Vân Hi, dù sao nữ thần y này lúc trước đã cứu sống không ít huynh đệ bọn họ, có thể nói là đại ân nhân của cấm quân kinh thành.
Các tướng lĩnh thấy vị quân sư này trẻ tuổi như vậy, cũng cảm thấy rất kinh ngạc, nhưng nghĩ đến Lý Kỳ là Xu Mật Sứ trẻ tuổi nhất từ khi Tống triều khai quốc đến nay, cũng bình thường trở lại.
Vào trong quân doanh, Lý Kỳ ngồi xuống uống một ngụm trà, rồi dò hỏi: - Ngưu Cao, hiện tại tình hình của Đại Lý thế nào?
Ngưu Cao thoáng buồn rầu nói: - Đại Lý đánh thật ra khí thế ngất trời, hết thảy đều rất thuận lợi, Đoàn thị ở Đại Lý còn rất có tiếng vang, không ít quân khởi nghĩa đã đầu phục ông ta, nếu như tiếp tục đánh, Cao thị căn bản sẽ chống đỡ không được bao lâu. Theo tin tức Ngô Giới bên đó truyền tới, Cao thị đã sớm phái người đi Nam Ngô, tin rằng Nam Ngô rất nhanh sẽ xuất binh, có lẽ đã trên đường rồi.
Giọng điệu còn mang theo ba phần oán giận, y là võ tướng, khó chịu nhất dĩ nhiên là không có trận nào để đánh, trận này đánh đến bây giờ, công lao toàn bộ đã bị Ngô Giới kiếm đi rồi.
Lý Kỳ sao có thể không rõ, nhưng chỉ có thể giả vờ không biết gì, hắn bảo Ngô Giới đi, bởi vì Ngô Giới không có danh tiếng, là một gương mặt mới, lại xuất thân từ cấm quân kinh thành của Ngưu Cao, người đi theo y sớm nhất, không để ý đến thanh danh. Cười gật đầu nói: - Xem ra ta phải nhanh chóng xử lý nhóm ác bá Ấp Châu này.
Ngưu Cao nói: - Về tình hình các bộ tộc phía nam, mạt tướng nhất định sẽ hỏi thăm rõ ràng, ở Ấp, Khâm là các vùng đất quan trọng có mười tám bộ tộc lớn, những bộ tộc này có quy mô ít nhất ngàn người, thế lực lớn nhất trong đó, chính là bộ tộc La thị ở Lâm huyện lần trước mạt tướng đã đề cập qua. La thị vẫn luôn trú đóng ở trại Bạch Hổ của Lâm huyện.
Lý Kỳ ừ một tiếng, nói:
- Diện thánh?
Ngọc Tuấn Kiệt mở trừng hai mắt, ánh mắt tránh gấp, trong đầu bắt đầu ảo tưởng lúc y bước vào đại điện, nghĩ đi nghĩ lại, rồi bật cười ha hả.
Không phải là điên rồi chứ? Lý Kỳ nhìn đến phát sợ, nói: - Tuấn Kiệt, Tuấn Kiệt?
Ngọc Tuấn Kiệt ngẩn người, nói:
- Xu Mật Sứ, đại nhân gọi ta sao?
- A --- ồ, ngươi --- ngươi không sao chứ.
Ngọc Tuấn Kiệt tự biết mình thất thố, vẻ mặt lúng túng nói: - Không sao, không sao.
Lý Kỳ hiện giờ không còn sức lực đi lo vấn đề của Nam Ngô, hơn phân nửa suy nghĩ của hắn đều đặt trên phương diện vũ trang ở các địa phương, nghĩ thầm rằng Nghi Châu cách Ấp Châu cũng không xa lắm, liền hỏi: - Đúng rồi, ngươi biết La Hổ của huyện Thượng Lâm không?
Ngọc Tuấn Kiệt mặc dù đang giúp Lý Kỳ làm việc, nhưng y hoàn toàn không biết nội tình, dù sao Lý Kỳ bảo y làm cái gì, thì y làm cái đó, như chuyện này. Lý Kỳ không nói, y cũng không dám hỏi nhiều, đột nhiên nghe thấy Lý Kỳ hỏi La Hổ, không khỏi ngẩn người, không chắc chắn nói: - Xu Mật Sứ hỏi La tù trưởng trại Bạch Hổ sao?
Biết là La tù trưởng, vậy hẳn là có quen! Lý Kỳ nói: - Đúng, đúng, ngươi và ông ta quen sao?
Ngọc Tuấn Kiệt nói: - Trước kia cha ta quen biết với ông ta, nhưng không kết giao, mấy năm gần đây, nhà ta cũng hay cùng lui tới làm ăn với ông ta, cũng có thể nói là tương đối quen biết, ta còn phải gọi ông ta một tiếng La thúc thúc. Đúng rồi, ngày hai mươi tháng sau chính là đại thọ bốn mươi tuổi của ông ta, ông ta còn mời ta đến trại Bạch Hổ chúc thọ.
- Đại thọ bốn mươi tuổi?
Lý Kỳ mở to hai mắt, không khỏi nhìn Triệu Tinh Yến, Triệu Tinh Yến cũng đúng lúc nhìn qua, trong mắt hai bên đều lóe ra tia sáng kỳ dị. Sau một lúc lâu, Lý Kỳ đột nhiên sờ bụng nói: - Đói bụng rồi, chúng ta vẫn là ăn cơm rồi nói đi.
----------oOo----------