Bắc Tống Phong Lưu

Chương 187 : Mì sợi (p1)

Ngày đăng: 07:23 30/04/20


Một bàn dài đặt giữa đại sảnh. Trên bàn đặt một chậu nước ấm, một túi bột mỳ, và vài dụng cụ làm bếp.



Chỉ thấy Lý Kỳ đứng trước bàn, vén tay áo lên, làm vài động tác đứng trung bình tấn, hai tay vung vẩy, chính là mấy động tác đầu của Thái Cực Quyền.



Mọi người đều sững sờ nhìn hắn.



Lý Kỳ lại sử vài chiêu Thái Cực Quyền, dư quang nhìn mọi người, thấy vẻ mặt kinh ngạc của bọn họ, nghĩ bụng, xâu khẩu vị như thế là đủ rồi, lập tức thu thế, trầm giọng quát: - Nước.



- Lý ca, nước đây.



Ngô Tiểu Lục vội vàng bưng một chậu nước còn bốc hơi đi tới.



Lý Kỳ gật đầu, sau đó nhúng tay vào rửa.



Mọi người Lý Kỳ vung vẩy nhiều động tác xinh đẹp như vậy, chỉ là vì rửa tay, nhất thời lảo đảo.



Mã Kiều cười ha hả, nói: - Cái tay đệ nhị trù này thật phiền toái, rửa tay thôi mà cũng lắm trò.



- Đúng vậy, tiểu tử ngươi đừng cố lộng huyền hư nữa, tất cả mọi người đang đợi mình ngươi đây.



Vị đại quan nhân cũng dở khóc dở cười.



Các ngươi hiểu cái đếch gì, chưa từng xem Kungfu bóng đá của Châu Tinh Trì à.



Lý Kỳ âm thầm khinh bỉ. Nhưng hắn không tiếp tục đùa giỡn Thái Cực Quyền nữa, mà thành thành thật thật nhào bột. Hắn lấy bốn cân bột mỳ, bỏ thêm một ít nước và muối, rồi nhào.



Lại thêm một ít nước.



Nhào đến khi bột mỳ mềm và mịn.



Mọi người thấy Lý Kỳ chỉ nhào bột, không khỏi có chút thất vọng.



Mã Kiều càng vẻ mặt khinh thường, trong lòng đã bắt đầu suy nghĩ vài câu trêu chọc Lý Kỳ.



- Bá Thanh, ngươi biết hắn đang định làm món gì không? Đại quan nhân hiếu kỳ hỏi.



Tả Bá Thanh lắc đầu: - Tiểu nhân không biết. Tuy nhiên tiểu nhân cho rằng, Lý Kỳ nhất định sẽ không để chủ nhân thất vọng. Hiện tại y rất có hứng thú với từng món mà Lý Kỳ làm.



Đại quan nhân mỉm cười, không nói.




- Vậy thì nói đơn giản.



Lý Kỳ cười ha hả: - Thực ra khả năng này là khi ta còn bé nghịch bùn học được.



Lý Kỳ vốn không có thói quen ôm công lao vào người. Tuy nhiên từ khi tới Bắc Tống, thói quen đó chậm rãi ăn sâu vào trong.



- Nghịch bùn?



Đại quan nhân sững sờ, mắng:



- Tiểu tử, đừng cầm chuyện ma quỷ lừa ta.



- Đây là thật. Khi còn bé, nhà tại hạ nghèo, không mua nổi bột mỳ. Chỉ phải dùng bùn thay bột mỳ để chơi. Có đôi khi cũng làm bánh bao, sủi cảo gì đó. Chơi nhiều, cuối cùng nghĩ ra cách làm mỳ sợi. Một tràng bịa đặt này của Lý Kỳ, khiến mọi người đều sững sờ.



Không thể không nói, Lý Kỳ rất có năng khiếu diễn tuồng.



Đại quan nhân nghe xong, thấy có chút đạo lý, hồ nghi nhìn Lý Kỳ: - Thật không?



Lý Kỳ cười cười: - Đương nhiên, trừ tại hạ ra, các vị đã thấy ngươi khác biết làm thế chưa?



- Lý sư phó, cậu đúng là một kỳ nhân. Tả Bá Thanh thở dài, triệt để phục Lý Kỳ.



Lý Kỳ cười nói: - Ai bảo tên của tại hạ có một chữ Kỳ. Không muốn Kỳ cũng khó khăn.



Lời này khiến đại quan nhân buồn cười, cười ha hả vài tiếng, lại hỏi: - Vậy thứ này ăn kiểu gì?



- Đại quan nhân chờ một chút, lập tức có thể ăn.



Lý Kỳ mỉm cười, sau đó hướng Ngô Tiểu Lục hỏi: - Dầu nóng chưa? Ngô Tiểu Lục gật đầu:



- Không sai biệt lắm.



Lý Kỳ gật đầu, nhìn vào trong chảo, lại cầm dao cắt sợi mỳ thành vài đoạn. Nhúng sợi mỳ vào trong chảo, dùng đũa tách sợi mỳ ra, không để sợi mỳ cuốn vào nhau.



Đợi khi sợi mỳ chuyển sang màu vàng, Lý Kỳ gắp sợi mỳ ra, bỏ vào trong bát. Rồi thêm đường trắng, nước tương, và một ít rau dưa vào để trang trí. - Đã xong.



Lý Kỳ phủi tay, thở nhẹ một hơi.