Bắc Tống Phong Lưu

Chương 186 : Đùa giỡn (p2)

Ngày đăng: 07:23 30/04/20


- Vị đệ nhị trù này, ngươi khoa tay múa chân đủ chưa. Lão tử sắp lạnh cóng rồi. Mã Kiều chứng kiến con dao trong tay Lý Kỳ lúc ẩn lúc hiện, trong lòng cực kỳ sợ hãi.



Lý Kỳ kinh ngạc: - Ngươi chuẩn bị xong rồi à?



- Lão tử đã chuẩn bị xong từ tám trăm năm trước. Mã Kiều cả giận đáp.



Lý Kỳ à một tiếng, nhẹ gật đầu: - Vậy ta bắt đầu chặt.



- Chặt đi, chặt đi. Mã Kiều khẽ nói: - Dù sao chỗ này có nhiều người như vậy, ngươi muốn làm gì ta, cũng có kết quả không tốt lành gì.



- Ngươi đừng làm ta sợ.



- Ta có dọa ngươi đâu mà tay ngươi run thế kia.



Lý Kỳ quắt miệng: - Đừng dọa ta, ta là người có lá gan khá nhỏ.



Mã Kiều chỉ muốn rơi nước mắt, cố nặn vẻ tươi cười: - Vừa nãy ta chỉ nói giỡn, ngươi chậm một chút cũng được.



- Phái như vậy chứ.



Lý Kỳ nói xong, con dao bỗng chặt xuống.



Một dao kia không hề có dấu hiệu báo trước.



Một tiếng trầm đục vang lên.



Chỉ thấy khúc xương bò kia không bị chặt đứt, mà bắn lên, rồi nơi bịch xuống bụng Mã Kiều.



Mọi người đều là kinh ra mồ hôi lạnh.



Mà Ngô Tiểu Lục lại một bộ khó giải. Thật sự không hiểu nổi vì sao Lý Kỳ lại dùng một con dao chặt củi để chặt xương. Đúng là kỳ quái.



- Ôi, bụng của ta, con mẹ ngươi sao lại chặt vào bụng của ta.



Mã Kiều che bụng kêu lên. Vừa rồi Lý Kỳ chặt xuống quá nhanh, y căn bản chưa kịp chuẩn bị. Mặc dù con dao chặt vào khúc xương bò, nhưng xương bò lại đập vào bụng y, không đau mới là lạ.



Lý Kỳ vẻ mặt vô tội: - Vừa rồi không phải ngươi nói đã chuẩn bị xong?



Mã Kiều sững sờ, thấy Lý Kỳ nói cũng có lý, phất phất tay nói: - Thôi, thôi, lần này bỏ qua.



Lý Kỳ không để ý tới y, cầm lấy khúc xương bò cẩn thận nhìn, vẻ mặt buồn bực, lắc đầu nói: - Xem ra chỉ có thể dùng tuyệt học gia truyền, chặt cẩu mười tám đao thôi.



- Chặt cẩu mười tám đao?
Vừa dứt lời, chợt có thanh âm vang lên từ phía sau: - Không sai, ngươi phải thể hiện chút mới xứng với danh hiệu đệ nhị trù. Bằng không, ngươi thực xin lỗi Thái thái sư đã tặng ngươi tấm biển.



Lý Kỳ quay đầu nhìn, thấy là vị đại quan nhân và Tả Bá Thanh, ngạc nhiên nói: - Đại quan nhân, Tả đại ca, hai vị tới bao giờ vậy?



Tả Bá Thanh nhìn hắn, mang theo ý cười - Chúng ta mới tới một lúc.



Lý Kỳ biết không thể gạt được Tả Bá Thanh, cười ngượng ngùng: - Đã khiến Tống đại ca chê cười rồi.



Vị đại quan nhân khẽ hừ một tiếng:



- Đệ nhị trù chỉ có chút bản lĩnh vậy sao? Đừng nói bọn họ không phục, ngay cả một thực khách như ta cũng không nhìn được.



"Thiên, ngươi rốt cuộc đứng về phe nào vậy."



Lý Kỳ âm thầm khinh bỉ vị đại quan nhân này.



- Không sai, Lý sư phó, cậu bộc lộ tài năng cho chúng ta xem.



- Đúng vậy.



Xem ra hôm nay còn dấu diễn bản lĩnh thật sự, bọn họ sẽ cho mình là con cọp giấy.



Lý Kỳ nhíu mày, hơi trầm ngâm, bỗng hai mắt sáng ngời: - Tốt, đã mọi người cao hứng như vậy, vậy thì tại hạ đành phải bêu xấu.



- Hay.



- Lý sư phó, cậu chuẩn bị làm món gì?



Lý Kỳ cười cười: - Trong võ học, có việc dùng nhu thắng cương. Đã Lỗ nương tử dùng cương vi đề, vậy thì tại hạ lấy nhu để đấu.



Mã Kiều vừa nghe thấy hai chữ võ học, tinh mang trong lóe lên, hỏi: - Ngươi học qua võ thuật?



Lý Kỳ lắc đầu: - Không có, nhưng võ nghệ và trù nghệ có nhiều chỗ tương đồng.



- Tiểu tử bớt sàm ngôn đi, làm gì thì làm nhanh lên. Đại quan nhân đợi có chút không kiên nhẫn, cau mày cười mắng.



"Đồ mồ hôi! Người này ngay một chút lễ phép cũng không có."



Lý Kỳ cười ngượng ngùng, phân phó cho Ngô Tiểu Lục: - Lục Tử, ngươi đi lấy một ít bột mỳ tốt nhất lại đây. Còn có, cầm cả bếp than ra. Hôm nay ta liền thừa dịp cơ hội này, làm môt món miễn phí cho mọi người thưởng thức. Coi như báo đáp các vị đã duy trì tiểu điếm.



Mọi người vừa nghe, đều trầm trồ khen ngợi, trong lòng rất chờ mong.