Bắc Tống Phong Lưu
Chương 1463 : Vạn người không địch nổi (1)
Ngày đăng: 07:47 30/04/20
- Tướng quân, tốt nhất là chúng ta nên nhanh chóng báo cáo cho Ngưu tướng quân đi.
Một phó quan bên người Dương Tái Hưng nói.
Dương Tái Hưng không nóng lòng trả lời mà suy tư trong chốc lát mới nói:
- Hiện tại quân địch cách trại Thái Bình bao xa?
Tên thám tử kia hồi báo:
- Bởi vì quân địch đều là bộ binh cho nên sớm nhất cũng phải tầm sớm trưa mai mới đến được trại Thái Bình.
Dương Tái Hưng lại nhìn bản đồ, dò hỏi:
- Hiện giờ chúng ta cách trại Thái Bình bao xa?
La Phong nhìn sắc trời, nói:
- Nếu như chúng ta dùng tốc độ hành quân cao nhất thì có thể ở sáng sớm ngày mai đi tới trại Thái Bình.
Nói xong, y có chút mơ hồ, vì thế hỏi lại:
- Vì sao Tướng quân lại hỏi vậy?
Dương Tái Hưng nói:
- Chủ động xuất kích trước, đánh lui kẻ thù trước khi chúng đến trại Thái Bình.
- A?
La Phong cùng các tướng sĩ liên can đều quá sợ hãi.
- Tướng quân, ngài --- ngài không phải là tính dùng chút nhân mã của chúng ta đi ngăn chặn kẻ thù đấy chứ?
Dương Tái Hưng nhổ lên cây kiếm dài, vung hướng dưới ngựa, nghe được BA~ một tiếng, chỉ thấy hai túi lương thực ban đầu giắt trên thân ngựa đã rơi xuống, y lại khiêu trường thương, túi lương thực đã bay đến ven đường, y cười ha ha nói:
- Ngưu tướng quân nếu thấy còn có túi lương thực ven đường để nhặt thì nhất định sẽ phi thường vui vẻ.
- Ha ha!
Mọi người cười to một trận, đều gỡ xuống túi lương thực của chính mình ném xuống ven đường, chỉ để lại lương thực cho nửa ngày, nếu phải hành quân với tốc độ cao nhất thì nhất định phải giảm bớt sức nặng.
Dương Tái Hưng ngang đao bật người, trường thương gõ nhẹ vào mông ngựa, xung trận chạy trước, chạy nhanh đi ra ngoài.
Năm trăm dũng sĩ phía sau biết lập tức sẽ đánh trận đầu tiên, tinh thần đại chiến, đều cướp cưỡi ngựa bay nhanh trước, theo sát phía sau Dương Tái Hưng, lao nhanh về phía trước.
La Phong có chút mê man, rõ ràng là năm trăm quân đánh lại ba nghìn, nhưng cho y cảm giác cứ như là ba nghìn đánh năm trăm vậy, nhưng y cũng bị bọn Dương Tái Hưng lây nhiễm cảm xúc, vội vã thúc ngựa vượt lên.
Dương Tái Hưng dẫn năm trăm người, một nắng hai sương, suốt đêm xuyên qua Tư Minh Châu, tại canh năm thì chạy tới trại Thái Bình, thấy hết thảy vẫn còn nguyên vẹn, biết rằng kẻ thù còn chưa đuổi tới, trong lòng mừng thầm, cho nên không để ý đến cái khác, cứ phi ngựa từng bước lớn theo ven đường.
Trong lúc bất tri bất giác, phía đông đã lộ ra chút ánh sáng.
Đã muốn sắp rạng sáng rồi.
Trải qua sự rửa sạch của sương đêm, khôi giáp màu đen sẫm đã biến thành tỏa sáng lòe lòe, tại thời khắc đêm ngày giao nhau này, năm trăm dũng sĩ mặc giáp đen này cũng giống như tử thần xé rách màn đêm tối vậy.
Trong màn sương mù mờ mịt, Dương Tái Hưng trông thấy từ xa có một mảnh bóng đen, tất cả đều do bộ binh tạo thành, chỉ có hai cánh có chút kỵ binh, nghĩ thầm rằng, có lẽ bọn họ cũng là hành quân cả đêm, lúc này đang hết sức mệt mỏi buồn ngủ, nếu như lập tức tiến công, vậy thì nhất định có thể một kích làm cho bọn họ tan rã.
Bởi vì nơi này là biên giới của hai nước, hơn nữa lại là con đường chính, ngày bình thường đều có thương nhân qua lại, cho nên con đường vô cùng rộng rãi, có lợi cho kỵ binh xung phong.
La Phong đuổi lên phía trước, vội khuyên:
- Tướng quân không thể sơ suất, không thể khinh thường tiêu thương của quân địch được.
Tiêu Thương binh chính là một binh chủng đặc thù ở Quảng Nguyên Châu, hơn nữa còn do Nông Trí Cao lưu lại nữa, chính là sai người cầm lá chắn lớn trong tay, đứng bày trận ở phía trước, binh lính phía sau thì ném mạnh tiêu thương đánh chết kẻ thù, không lâu trước đó đã giết cho quân Tống liên tiếp bại lui, sau lại bị Địch Thanh phá được.