Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1463 : Vạn người không địch nổi (2)

Ngày đăng: 07:47 30/04/20


Dương Tái Hưng lúc này đã nóng máu sôi sục, con ngươi đen nhánh chảy ra sát khí, hô lớn:



- Cung thủ.



Một trăm cung thủ cùng đáp lại, lập tức thành thạo vừa lên ngựa vừa cài tên lên dây cung.



Dương Tái Hưng cũng không nói nhiều lời, giục ngựa chạy như bay về phía trước.



Trong chớp mắt đã tới gần.



Chỉ thấy vài tên tướng quân của kẻ thù đã chỉ bảo binh lính bày trận nghênh địch, tuy rằng bọn họ tuyệt đối không ngờ rằng sẽ gặp được kẻ địch ở đây, nhưng nhìn thấy đối phương toàn là kỵ binh, biết là không thể chạy thoát được nên chỉ có thể chiến đấu một trận thôi,



Chỉ thấy phía trước toàn bộ là binh lính dùng lá chắn để yểm bộ cho binh lính dùng thương phía sau.



Dương Tái Hưng thấy vậy, khóe miệng hơi lộ ra chút ý cười khinh thường.



Sưu sưu sưu sưu!



Đợi đến lúc tiến vào tầm ngắm của cung thủ thì chỉ thấy một trận tên bay đầy trời bắn về phía giữa trận của địch nhân.



Uy lực của tiêu thương mặc dù lớn, nhưng hoàn toàn là dựa vào lực cánh tay ném ra, tầm bắn tương đối ngắn, đây chính là điểm yếu khi bọn họ đối mặt với cung thủ, vì vậy mới phải an bài tấm chắn để bảo hộ.



Không thể không nói, đội quân này hàng ngày rèn luyện chiến đấu phi thường tốt, đối mặt với tên bay đầy trời mà cũng không bị loạn chút nào, hơi hơi giơ tấm chắn lên.



Nghe được những thanh âm “đương đương đương đương”



Trong mười tên thì có chín tên bị cản lại, tướng lĩnh quân địch mừng rỡ, y biết rằng bắn từng lượt một thì trung gian phải chờ một thời gian ngắn, chỉ bằng tốc độ xung phong của bọn Dương Tái Hưng thì căn bản không có khả năng bắn lượt thứ hai được.




Trường thương của Dương Tái Hưng chớp động hai bên trái phải, trong mắt chỉ có kẻ thù, một đường đánh tới phía trước, giống như đi ở chỗ không người vậy, mặc dù là Triệu Tử Long lúc này cũng e rằng chỉ được như vậy thôi.



Cũng may là năm trăm tên lính theo tới gần như đều là thân binh của y, biết rõ tính cánh của y, tên này một khi giết người thì cái gì cũng quên hết, cho nên có một ít người gắt gao bảo hộ bên cạnh y.



Sao lại không có ai thế nhỉ?



Nửa canh giờ trôi qua, Dương Tái Hưng đột nhiên phát hiện phía trước không còn ai, không khỏi sửng sốt, trong lòng rất mất mát, nhìn lại, phát hiện địch nhân đều ở phía sau y.



Hóa ra vị sát thần này đã giết thông một con đường giữa đội quân ba nghìn người, một đám binh sĩ ở bên cạnh y đều bắt đầu mở to miệng vội vàng hít thở, có thể sống sót thật sự là không dễ dàng a.



Dương Tái Hưng xoay ngươi một cách tự nhiên phóng khoáng, hưng phấn nói:



- Chư vị huynh đệ, còn lại cứ theo ta giết là được.



Y vốn có xuất thân giặc cỏ, dù đã ở trong quân đội không ít năm nhưng trên người loại cảm giác ân oán phân minh thì thủy chung không thể tận trừ được.



Không phải đâu, tốt xấu gì thì ngài cũng phải cho chúng ta thở một hơi đã chứ!



Những binh lính kia mệt đến sắp khóc rồi, nhưng cũng không có cách nào khác được, ai khiến cho bọn họ gặp được một vị sát nhân cuồng ma chứ, chỉ có thể giữ vững tinh thần đi theo Dương Tái Hưng một lần nữa giết vào trong trận đánh thôi.



- Giết a!



Binh lính của Nam Ngô cũng không chú ý tới Dương Tái Hưng giết thông một đường ra ngoài, đặc biệt là binh lính phía trước, nghe thấy mặt sau lại hô lên “giết”, thì thật sự là bị hù cho vỡ cả mật.



----------oOo----------