Bắc Tống Phong Lưu

Chương 19 : Hoa điêu túy

Ngày đăng: 07:21 30/04/20


Lý Kỳ cười ha ha, hiếu kỳ hỏi:



- Đúng rồi, Chu sư phó đã rời đi, vậy thì ai nấu cơm? Chẳng lẽ là Ngô đại thúc. Không đúng, tối hôm qua Ngô đại thúc đã nói sẽ trở về phủ mấy ngày.



Ngô Tiểu Lục xoa xoa đôi bàn tay, ngượng ngập nói:



- Không dối gạt Lý ca, chính là tiểu đệ làm.



- Ngươi làm?



Lý Kỳ hơi sững sờ, lập tức cười ha hả:



- Không thể tưởng được ngươi có thể nấu ăn.



Trong bụng nói thầm, tên này nấu ăn sẽ không như Chu sư phó chứ?



Ngô Tiểu Lục cười hắc hắc nói:



- Trước kia đã từng học trộm của Chu sư phó mấy chiêu.



Đổ mồ hôi! Lão tử biết ngay mà.



Lý Kỳ ném cái bạch nhãn, khóc không ra nước mắt!



Nhưng bất kể thế nào, dù sao Ngô Tiểu Lục cũng có ý tốt. Lý Kỳ cũng không nên cự tuyệt. Lòng không yên đi theo Ngô Tiểu Lục vào trong phòng của cậu ta. Chỉ thấy trên giường bày một cái bàn nhỏ. Trên bàn có đặt một bát canh cá.



- Chỉ có mỗi một bát canh?



Lý Kỳ buồn bực hỏi. Người này thật thích phóng đại. Gọi mình tới ăn cơm, dùng một bát canh cá để đuổi mình.



- Lý ca, huynh chớ xem thường món ăn này. Đệ phải mất một tháng mới làm được đấy.



Ngô Tiểu Lục thấy Lý Kỳ mất hứng, vội vàng giải thích.



“Cái gì? Một tháng mới làm được một món ăn? Hiệu suất cũng quá thấp a!”. Lý Kỳ rất là hoài nghi nhìn Ngô Tiểu Lục. Nhưng thấy cậu ta tin tưởng tràn đầy như vậy, liền nửa tin nửa ngờ ngồi xuống.



Ngô Tiểu Lục vội vàng đưa đôi đũa cho Lý Kỳ, đôi mắt lộ vẻ chờ mong, nói:



- Lý ca, huynh mau nếm thử xem.



Lý Kỳ thấy cậu ta khẩn trương như vậy, liền cầm đôi đũa. Nhưng cũng không vội động đũa, mà cười ha hả hỏi:



- Lục Tử, hôm nay ngươi cố ý gọi ta tới đây, không chỉ đơn giản là bảo ta thử món ăn đấy chứ?



Ngô Tiểu Lục cúi đầu, mặt đỏ, nói:



- Lý ca, huynh cũng nhận ra rồi à.



- Nói nhảm. Ngươi gọi ta ăn cơm, nhưng ngay cả bát cơm cũng không có.
- Hắc hắc, không dối gì huynh, đây là chỗ tinh diệu của Hoa Điêu Túy. Huynh nếm không ra cũng không trách huynh.



Ngô Tiểu Lục cười rất đắc ý.



- Phải không?



Lý Kỳ thấy vẻ dương dương tự đắc của Ngô Tiểu Lục, mỉm cười nói:



- Nếu ta không đoán sai. Ngươi hẳn là trước tiên ủ con cá này trong rượu Hoa Điêu một thời gian ngắn, sau đó mới bắt đầu ngâm gia vị. Thậm chí là ngâm vào trong ống trúc. Làm như vậy, có thể lợi dụng mùi thơm ngát của trúc để che dấu mùi tanh của cá.



Lý Kỳ vừa nói xong, Ngô Tiểu Lục liền ngây ra như phỗng. Qua nửa ngày, mới hồi phục tinh thần, vội hỏi:



- Lý ca, huynh…Huynh làm sao mà biết? Lẽ nào trước kia huynh đã từng làm món này?



Lý Kỳ cười ha ha đáp:



- Là ngươi nói cho ta biết đấy chứ.



- Tiểu đệ?



Ngô Tiểu Lục chỉ vào cái mũi của mình, kinh ngạc hỏi.



Lý Kỳ gật đầu:



- Không sai, vừa nãy ngươi nói mất một tháng để chuẩn bị món ăn này.



Nhưng ta nếm qua hương vị của cá, cảm thấy không giống đã ướp một tháng. Cho nên ta mới nghĩ tới, trước khi ngươi ướp cá. Hẳn là đã bỏ con cá vào trong rượu một thời gian ngắn. Như vậy thịt cá mới có mùi rượu nồng đậm.



Lần này Ngô Tiểu Lục triệt để không có lời nào để nói. Chỉ có sự sùng bái với Lý Kỳ. Dùng câu nói kinh điển kia để hình dung, “Giờ đây cậu ta sùng bái Lý Kỳ như thao thao giang thủy, liên miên bất tuyệt, tràn ngập không thể vãn hồi”.



- Lý ca, huynh thật là thần.



Ngô Tiểu Lục kinh hô.



Lý Kỳ cười nhạt:



- Chỉ là trùng hợp mà thôi.



- Lý ca quá khiêm nhường rồi. Đây đâu phải là trùng hợp. Nếu ai nếm cũng có thể đoán ra cách làm của Hoa Điêu Túy, thì Thái viên ngoại của Phỉ



Thúy Hiên cũng không cần mất một nghìn xâu để mua bí phương.



Ngô Tiểu Lục duỗi ngón tay nói.



- Lạch cạch.



Lý Kỳ bỗng đánh rơi đôi đũa xuống mặt bàn.