Bắc Tống Phong Lưu

Chương 20 : Thu đồ đệ (p1)

Ngày đăng: 07:21 30/04/20


- Lý ca, Lý ca.



Ngô Tiểu Lục thấy Lý Kỳ nhìn chằm chằm vào mình, trong lòng sợ hãi. Nhưng lại không dám quấy nhiễu hắn, đành phải thử hô nhỏ hai câu.



Nhưng Lý Kỳ giống như bị điểm huyệt vậy, căn bản không chút phản ứng.



Không phải là trúng tà đấy chứ? Ngô Tiểu Lục lại quơ quơ hai tay trước mặt Lý Kỳ.



Bỗng Lý Kỳ khẽ giật mình, nắm lấy tay của Ngô Tiểu Lục, hỏi:



- Vừa rồi, ngươi…Ngươi nói cái gì…Món canh vớ vẩn…À không, bí phương của Hoa Điêu Túy bao nhiêu tiền?



- Một….Một ngàn xâu. Tiểu đệ…Tiểu đệ là nghe chú kể lại. Không liên quan gì tới tiểu đệ.



Ngô Tiểu Lục nói lắp bắp. Xem ra cậu ta bị hành động này của Lý Kỳ dọa không nhẹ!



- Ha ha!



Lý Kỳ hơi sững sờ, buông tay ra, không ngừng cười ha hả. Đúng là trời có mắt, không tuyệt đường sống!



Cười một lúc mới dừng lại, lắc đầu, khuôn mặt tươi cười nhìn Ngô Tiểu Lục đã bị sợ tới đờ người:



- Sao lại không liên quan tới ngươi. Ngươi nói rất đúng. Ta thực yêu ngươi chết mất.



Hiện tại hắn hận không thể cưỡng hiếp Ngô Tiểu Lục một phen.



Lẽ nào đây là thần kinh chợt phát tác mà mọi người hay nói? Ngô Tiểu Lục bị dọa tới mặt phát xanh, sợ hãi nói:



- Lý…Lý ca, nhưng tiểu đệ nam nhân mà.



- Ngươi thì tính là nam nhân cái nỗi gì. Nhiều lắm mới mọc vài sợi lông thôi.



Lý Kỳ thấy vẻ mặt xanh lè của Ngô Tiểu Lục, lập tức hiểu ra, mặt đen lên nói:



- Ngươi nghĩ đi đâu vậy? Lão tử không có sở thích luyến đồng. Biến.



Ngô Tiểu Lục nghe thấy vậy, liền thở phào nhẹ nhõm, ngượng ngùng cười:



- Lý ca, vừa nãy huynh dọa tiểu đệ sợ chết khiếp. Tiểu đệ còn tưởng rằng…Ha ha.




- Huynh đã đoán ra rồi à!



“Má! Quả nhiên, lão tử thiếu chút nữa bị dính bẫy của tiểu tử này. Nhưng trên người mình đâu có cái gì đáng giá để cậu ta hao tâm tốn sức như vậy? Chẳng lẽ cậu ta đã biết chuyện mình thắng một trăm lượng của Phỉ Thúy Hiên, rồi muốn vay tiền?”. Trong lòng Lý Kỳ rất nghi hoặc, thử hỏi:



- Lục Tử à, ngươi cũng biết, hiện tại Lý ca đến tự thân cũng khó bảo toàn. Nếu ngươi muốn mượn…Mượn cái kia, Lý ca thực sự lực bất tòng tâm.



- Mượn cái kia là cái gì?



Ngô Tiểu Lục sững sờ, cảm thấy khó hiểu:



- Lý ca, huynh đang nói cái gì vậy? Tiểu đệ chỉ muốn bái huynh làm thầy, dạy cho đệ cách nấu ăn.



- Bái sư?



Lần này đến phiên Lý Kỳ sững sờ, gãi gãi đầu, hỏi:



- Ngươi nói ngươi muốn theo ta học nấu ăn?



- Vâng!



Ngô Tiểu Lục gật mạnh đầu.



- Tại sao?



Lý Kỳ kinh ngạc hỏi.



Ngô Tiểu Lục cười hắc hắc đáp:



- Lý ca, ngươi có điều không biết, tiểu đệ rất thích nấu ăn, nhưng mà…



- Được rồi, đừng nói nhảm nữa, nói vào điểm chính đi.



Ngô Tiểu Lục mới nói một nửa, Lý Kỳ đã phất tay cắt ngang.



- Vâng, là như vậy. Huynh cũng biết Túy Tiên Cư sắp phải sang tay người khác. Đông gia mới tới chắc chắn sẽ không cần tiểu đệ. Cho nên tiểu đệ muốn học nấu ăn từ huynh. Đến lúc đó có một môn phòng thân. Cũng không phải chết đói đầu đường.



Ngô Tiểu Lục thành thật đáp.