Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1491 : Bức thành che chắn thứ hai

Ngày đăng: 07:48 30/04/20


- Ha ha, Điện soái, ngươi thật sự là dụng binh như thần, lão Ngưu ta đây xem như phục ngươi rồi.



Chỉ nghe thấy trong trướng của Nhạc Phi vang lên từng đợt tiếng cười, không phải của Nhạc Phi thì là của ai?



Các tướng sĩ còn lại đều tỏ ra mừng rỡ.



Hóa ra sau khi đại quân Nhạc Phi sau khi đến Quảng Nguyên châu, cũng không dừng lại quá lâu, liền trực tiếp dẫn đại quân tiếp tục nam chinh, chĩa đầu mâu trực tiếp vào phủ Thanh Long.



Mà viện quân Nam Ngô chạy tới, cho rằng quân Tống sau khi tấn công Nguyên Châu, nhất định sẽ củng cố phía nam Quảng Nguyên, vì vậy đóng quân ở châu huyện phía tây nam Quảng Nguyên châu, tuy rằng bọn họ biết những châu huyện này rất khó giữ được, nhưng bọn họ hi vọng có thể dựa vào những thành trì doanh trại này để kéo dài đại quân Nhạc Phi tấn công, bày đặt không cần thì thật là đáng tiếc, lại cố ý phô trương thanh thế, làm ra vẻ nếu ngươi nếu ngươi tiếp tục nam chinh, ta sẽ quay trở về đoạt lại Quảng Nguyên châu sau lưng ngươi, nào biết Nhạc Phi căn bản không để ý tới bọn họ, chỉ chừa lại năm nghìn binh lính đóng ở Quảng Nguyên châu, đại quân thâm nhập từ trên xuống.



Quân Nam Ngô tự mất mặt, vì thế lại chọn chiến thuật làm phiền, dựa vào sự quen thuộc của địa thế, mai phục trong núi, rồi quay lại sau lưng quân Tống, thỉnh thoảng chạy ra quấy rầy một đợt, nói tóm lại, bọn họ chỉ có một mục đích, chính là kéo dài thời gian, để mùa đông mau tới.



Tuy nhiên, đây đều là Hoàn Nhan Hi Doãn chơi còn dư lại, hơn nữa binh lính Nam Ngô quấy rầy, có thể so sánh với quân Kim sao? Quân Kim thường xuyên quấy rầy, vậy thì sẽ quấy rầy người khác đến chết.



Nhưng Nhạc Phi trong phương diện này rất có kinh nghiệm, lấy bất biến ứng vạn biến, không để ý đến những phân đội nhỏ, chỉ dùng hai cánh kị binh và đội quân của mình, kẻ thù nếu dám phạm tới, liền dựa vào ưu thế và động cơ binh lực tuyệt đối bao vây tiêu diệt, dùng kế sách này, đại quân tiến quân thần tốc, thế như chẻ tre.



Quân Nam Ngô mấy lần muốn cướp lương thảo của quân Tống, đều được Nhạc Phi đoán được, không chỉ không cướp được lương thực, còn bị Dương Tái Hưng dẫn kỵ binh tới đánh chạy trối chết. Về phần mai phục trong núi, cũng bị quân Tống phát hiện ra, đều không công mà lui.



Phương diện này Nam Ngô thấy Nhạc Phi tập hợp quân đội lại một chỗ, gây nhiễu quy mô nhỏ cũng không có hiệu quả gì, ngược lại còn tổn binh hao tướng, lại thấy đại quân Nhạc Phi thế không đỡ nổi, tuy rằng chưa từng xung đột chính diện, nhưng tình thế cực kì không ổn, chỉ có thể thay đổi sách lược, khẩn trương mệnh cho binh lính ở tiền tuyến tập kết lại, chuẩn bị tử chiến với quân Tống.



Nhưng trong thời điểm quân Nam Ngô tập trung binh lực, Nhạc Phi lại phái hai vạn binh lính, chia thành năm cánh, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai đánh vào năm thị trấn địa khu phía nam Quảng Nguyên, bởi vì Nam Ngô vừa mới điều binh ở hậu phương tới nơi này, hơn nữa số dân Nam Ngô vốn ít, vì vậy phòng thủ ở những châu huyện này rất yếu, gần như trong mấy ngày nay, quân Tống giống như gió thu cuốn hết lá vàng dẹp yên toàn bộ, nhẹ nhàng bỏ toàn bộ địa khu Quảng Nguyên cho vào túi. Nhanh chóng ổn định lại hậu phương, đồng thời tiếp tục tiến tới với đại quân.



Đợi đến cho khi Nam Ngô kịp phản ứng lại, thì đã không thể xoay chuyển trời đất, lại thấy quân Tống dũng mãnh như vậy, càng không dám tùy tiện xuất binh.


Nhạc Phi ra chỉ thị rõ ràng, nói: - Xu Mật Sứ mệnh chúng ta phải tốc chiến tốc thắng, cho nên nhất định phải tìm kiếm quyết chiến với chủ lực đối phương, nếu bọn họ một mực trốn tránh, ngược lại là gây bất lợi cho chúng ta. Hiện giờ đối phương đã tập trung tất cả binh lực tiền tuyến, trận này cứng đối cứng là không thể tránh được, chỉ có điều nên đánh thế nào, ta tạm thời còn chưa nghĩ chưa, ta định tự mình quan sát bố trí của đối phương, đến lúc đó tính tiếp.



- Chuyện này quá mạo hểm, không thể được.



Vi Bình vội nói.



Nhạc Phi lắc đầu nói: - Thật ra ta trong lòng muốn đánh một trận anh dũng với các vị, nhưng Xu Mật Sứ cố tình sắp xếp cho ta vị trí Thống Soái, nếu ta làm Thống soái, vậy thì ta nhất định phả hiểu biết tất cả về kẻ địch, biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Nếu để cho người khác tiến đến, ta sợ sẽ quên đi một vài mấu chốt. Trận chiến này đối với chúng ta mà nói, là vô cùng quan trọng, ta phải tự mình xem trước, yên tâm, có thiên lý nhãn giúp đỡ, hơn nữa ngựa chiến của ta là cho Kim Thái Tổ trước kia ban tặng, không có nguy hiểm gì đâu.



Các tướng sĩ thấy Nhạc Phi khăng khăng như thế, vì vậy không nhiều lời nữa.



Ngày hôm sau, Nhạc Phi, Ngưu Cao dẫn hai mươi ba mươi hộ vệ xuất phát, bọn họ lặng lẽ đi vào một sườn núi phía đông ải Quyết Lý, Nhạc Phi dùng thiên lý nhãn quan sát địa hình và bố trí của đối phương ải Quyết Lý.



Ải Quyết Lý này nếu làm bức tường thành của Nam Ngô, địa hình chắc chắn sẽ vô cùng hiểm yếu, nói đơn giản một chút, chính là một thung lũng, chỉ có một con đường có thể đi thông về phía nam, dễ thủ khó công.



Thành lũy trước cốc có hơn mười thành các gò núi xung quanh, có thể nói là phòng chật như nêm cối, nghiễm nhiên là trận Thiết Dũng, chờ quân Tống đến thì tấn công.



- Lý Thịnh Đạo này quả nhiên có chút bản lĩnh.



Nhạc Phi buông thiên lý nhãn, nói: - Nếu muốn tấn công ải Quyết Lý này mà nói, chúng ta có thể sẽ tổn thất rất lớn.



Ngưu Cao nhận kính viễn vọng nhìn một lúc, tỏ vẻ tán thành nói: - Nơi này địa hình bất lợi cho kỵ binh tấn công, có những thành lũy chắc chắn này, bàn nỏ của chúng ta cũng khó phát huy tác dụng, hơn nữa kẻ thù còn dựa vào độ cao xung quanh, xem ra chỉ có thể dùng trí rồi.



----------oOo----------