Bắc Tống Phong Lưu
Chương 1492 : Giả trong thật, thật trong giả
Ngày đăng: 07:48 30/04/20
Sở dĩ Lý Thịnh Đạo lựa chọn co đầu rút cổ trong hang, có thể nói là vì tiếp thu giáo huấn lần trước, mười mấy năm trước, khi quân Tống tấn công vào đây, lúc đó tướng phòng giữ là Hoằng Chân thái tử, Hoằng Chân thái tử này chẳng những không lựa chọn co đầu rút cổ, ngược lại còn ra ngoài nghênh chiến, kết quả bị đánh cho đại bại, vừa đánh mất trọng địa quân sự là Quyết Lý Ải, mà chính y cũng bỏ mạng tại đây.
Nhưng kết quả của lần chiến tranh đó nói cho Nam Ngô biết một đạo lý, đó chính là đối phó với những người ngoài, thì thiên thời địa lợi chính là trợ thủ tốt nhất của bọn họ. Bởi vì lần trước quân Tống rút quân không phải là do thất bại, mà là do không thích hợp với khí hậu nơi này nên mới lui binh. Vì vậy Lý Thịnh Đạo lựa chọn chiến thuật co đầu rút cổ, muốn chiến tranh kéo dài đến mùa hè nắng gắt chói chang.
Sau khi thám thính trinh sát, Nhạc Phi trở lại lều lớn, lập tức triệu tập các vị tướng sĩ đến để trao đổi đối sách.
Các tướng sĩ vây xung quanh bản đồ bố trí quân địch, lao công khổ tứ, đều cảm thấy quân địch phòng thủ rất nghiêm mật, tấn công là không thể thực hiện được, mặc dù đánh hạ được Quyết Lý Ải, nhưng nhất định sẽ phải trả giá thê thảm và nặng nề.
Phải biết rằng trước khi ra trận Lý Kỳ còn đặc biệt căn dặn Nhạc Phi, binh lính của chúng ta cực kì đáng giá đấy, binh lính Nam Ngô không có giá nào, đây chính là ngọc và ngói chạm nhau, phải lấy một đổi một, vậy chẳng phải là thiệt thòi cho bên chúng ta. Huống chi đánh một Nam Ngô nho nhỏ đã tổn thất nghiêm trọng và nặng nề rồi, sao có thể nói đến sau này. Mỗi một trận chiến phải giảm số binh lính chết đến thấp nhất, phải lợi dụng vũ khí tiên tiến đi tấn công kẻ thù, cố gắng không dùng mạng để lấp vào.
Nói đến cũng buồn cười, lúc trước khi đánh nhau với Kim quốc, Lý Kỳ bắt người chặn quân Kim, trong lòng chỉ có một mục đích, chính là ngăn gót sắt của quân Kim, dù phải trả trá nhiều hơn nữa.
Nhưng khi đối mặt với Nam Ngô, Lý Kỳ lại rất quý trọng từng binh lính của mình, không muốn phải trả giá quá lớn.
Nói trắng ra, chính là khinh thường Nam Ngô.
Các tướng sĩ thảo luận hơn một canh giờ, vẫn còn chưa có đối sách.
Dù sao Vương Quý cũng tuổi trẻ khí vượng, có chút thấp thỏm không yên, hừ nói: - Lý Thịnh Đạo đúng là con rùa đen rúc đầu vào mai, luận binh lực gã không thua kém gì chúng ta, nhưng lại không dám đi ra quyết chiến một phen.
Tuy nói như thế, nhưng y làm sao không rõ, nếu đổi lại là y, y cũng sẽ làm giống thế. Bởi vì đối với Nam Ngô mà nói, không thua chính là thắng, không lùi chính là tiến, mà đối với quân Tống mà nói, không thắng chính là thua, không tiến tức là lùi.
Ngưu Cao đột nhiên nói: - Điện soái, sao chúng ta không chọn chiến thuật bắt chước quân Kim lúc trước xuôi nam, đánh không được thì lách qua, bắt giặc trước phải bắt vua, trực tiếp đi đến phủ Thanh Long.
Nhạc Phi liên tục lắc đầu, nói: - Không thể, không thể. Ngưu tướng quân, nơi này không thể so được với phương bắc, đường thì bốn phương đều thông suốt, ngươi muốn lách thế nào. Còn đường phía nam thì lắt léo phức tạp, trong đó đường núi chiếm đa số, đường lại hẹp, nếu lựa chọn đi đường vòng, chỉ sợ phải đi rất xa. Hơn nữa, vị trí địa lý của Quyết Lý Ải rất quan trọng, nếu chúng ta đi về hậu phương, bọn họ có thể sẽ chọn nam nam bắc giáp công chúng ta, cũng có thể chọn vây Ngụy cứu Triệu, đánh chiếm châu Quảng Nguyên, tương lai chúng ta tiếp tế viện trợ cũng gặp khó khăn lớn. Còn nữa, ngươi đừng quên, Xu Mật Sứ còn chưa đến, nếu đợi cho Xu Mật Sứ tập hợp lại với chúng ta, ở trong này bị địch ngăn chặn, vậy thì đại sự hỏng bét.
Ngưu Cao vừa nghĩ tới Lý Kỳ, không ngừng nói: - Đúng đúng đúng, Nhạc Nhị ngươi nói không sai, ta đây đã nghĩ quá đơn giản rồi.
Ánh mắt Nhạc Phi từ đầu đến giờ vẫn tập trung vào tấm bản đồ, qua một lúc lâu, y đột nhiên mở miệng nói:
- Nhưng ta thật ra cảm thấy kế sách của Ngưu Cao khả thi.
Dương, Vương hai người lập tức đứng dậy.
- Các ngươi lĩnh hai ngàn kỵ binh tiến đến khiêu chiến, nhớ kỹ, nếu kẻ thù đi ra, các ngươi lập tức trốn về, không được nghênh chiến, nếu không sẽ bị xử phạt theo quân pháp.
- Mạt tướng tuân mệnh.
- Đợi đã, mang theo một vài chấn thiên lôi đi, buổi tối ném hai ba quả thuận tiện dọa mấy con khỉ Nam Ngô, bọn họ không phải dùng voi đến dọa chúng ta sao, phải cho bọn chúng biết, đừng lấy những con voi này ra để làm mất mặt, vài quả pháo của ta cũng có thể đánh lui mấy con voi này.
Chiêu này Nhạc Phi học được từ Lý Kỳ, lúc trước Lý Kỳ dùng chiêu này đối phó với quân Kim, thu được hiệu quả không tầm thường, nếu dùng với mấy con khỉ Nam Ngô, hiệu quả nhất định càng thêm rõ ràng.
Hai người Vương, Dương tuân lệnh, xoay người ra khỏi lều lớn.
Ngày hôm đó Dương Tái Hưng, Vương Quý lãnh binh đi chửi bới quân Nam Ngô, Vương Quý cẩn thận sợ đối phương nghe không hiểu tiếng Hán, đặc biệt mượn từ chỗ Nông Thanh Vân một trăm người đàn ông có giọng nói lớn và biết nói tiếng Nam Ngô.
Một trăm người đàn ông nhấc vò rượu lên, căng cổ họng hăng hái nhục mạ, uống rượu có thể giúp hưng phấn, đối tượng từ toàn bộ nước Nam Ngô thu nhỏ thành mười tám đời tổ tông Lý Thịnh Đạo, sau đó lại nhục mạ quốc vương Nam Ngô, lời thô tục rất khó nghe. Nói tóm lại, là không từ bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, mệt mỏi thì trực tiếp ngồi ở ven đường nghỉ tạm, nghỉ đủ rồi thì đứng lên tiếp tục mắng.
Đến buổi tối, Dương Tái Hưng lui về phía sau hai dặm đường để dựng trại ở lại, mệnh binh lính thay phiên nhau canh gác, dùng ba chiếc xe bắn đá nhỏ, tìm một nơi kín đáo trong núi, bắn chấn thiên lôi về trận địa phía trước của đối phương, trúng hay không không quan trọng, cũng không yêu cầu phải trúng vào giữa doanh trại quân địch, quan trọng là tiếng nổ phải đủ lớn.
Một canh giờ ném một lần.
Rầm rầm rầm!
Như tiếng sấm nổ mạnh, chấn động khiến binh lính Nam Ngô chật vật, bọn họ còn tưởng rằng đối phương tấn công, vội vàng tiến lên, vừa đi ra bên ngoài, lại thấy ngay cả bóng người cũng không có, cho rằng mình lo lắng sợ bóng sợ gió, trở về tiếp tục ngủ.
Nhưng vừa qua một canh giờ, lại rầm rầm rầm, bọn họ lại chạy ra xem, kết quả vẫn không thấy một bóng người.
Hơn mười binh lính quân Tống trốn trong núi thấy bộ dáng cả kinh của quân lính Nam ngô, đều cười đến đau bụng, hoàn toàn không ngừng được.
----------oOo----------