Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1493 :

Ngày đăng: 07:48 30/04/20


Không thể nghi ngờ đêm nay là đêm dày vò với quân sĩ Nam Ngô, vốn tế bào thần kinh bọn họ đã quá mức căng thẳng, lại thêm tiếng sấm nổ mạnh như này, vài người nhát gan



Ngươi bỏ chạy ta tiến đến.



Đến ban ngày, Dương Tái Hưng thoải mái ngủ đủ một đêm, lại lĩnh quân lên trận tuyến chửi bậy.



Binh lính Nam Ngô cũng là người, cũng có tâm huyết, các ngươi làm như vậy, quá ức hiếp người, không ít người nhao nhao thỉnh chiến, muốn xông ra quyết một trận tử chiến với quân Tống.



Nhưng Lý Thịnh Đạo lại truyền xuống tử lệnh, nếu ai tự tiện xuất chiến, xử theo quân pháp.



Thật ra quân Tống làm như vậy, gã lại càng an tâm, bởi vì điều này cũng chứng minh quân Tống cực kỳ sốt ruột, nhưng lại không dám tấn công, cho nên mới tới đây mắng to, quả là phép khích tướng.



Nhưng tiếng nổ đêm nay đúng là đủ làm người ta oán hận.



Vì thế vào ban ngày Lý Thịnh Đạo điều binh lính phía trước vào trong nghỉ ngơi, nhưng gã lại không chắc chắn, quân Tống sẽ không đánh lén vào buổi tối, vì thế dùng chế độ thay ca để đối phó với tiếng nổ hư hư thật thật kia của quân Tống.



Nhưng Dương Tái Hưng là một kẻ không tim không phổi, y lười suy nghĩ cái này, mặc kệ các ngươi biến đổi như thế nào, ta cứ như vậy đấy, ban ngày nhục mạ, ban đêm sấm rung trời, cứ như vậy ba ngày trôi qua.



Ở đây, hai quân giằng co, hai bên đều không có bất kỳ tổn thất nào.



Trong đại trướng quân Tống.



Nửa tháng đã qua năm sáu ngày rồi, những bộ hạ của Nhạc Phi đã bắt đầu nóng nảy, Lý Thịnh Đạo này thật đúng là làm rùa đen rụt đầu, nhục nhã gã như vậy, gã lại vẫn nhịn được, đối mặt với hai nghìn kỵ binh của Dương Tái Hưng cũng không dám ra ngoài.



Nhưng Nhạc Phi lại vẫn Lã Vọng buông cần, lúc không có việc gì phải làm thì đi phụ cận quan sát địa hình, hoặc đọc xuân thu, binh pháp, nhàn nhã vô cùng.



- Báo --!



Một người phi ngựa đến báo lại: - Khởi bẩm tướng quân, Ngưu tướng quân ở Môn Châu gặp phải kẻ địch ngoan cường chống cự.



Các tướng sĩ nghe được tâm trạng nhoáng lên một cái.



Nhạc Phi lại cười nói: - Tốt! Tốt! Tốt!



Tốt?



Cái này tốt chỗ nào chứ?



Đám người Vi Bình đều cảm thấy tướng lĩnh quân Tống này mỗi người đều có bệnh thần kinh, rõ ràng là chuyện không tốt, bọn họ lại nói là chuyện tốt. Nhưng nói đi cũng phải nói lại. Mỗi khi bọn họ nói là chuyện tốt, chuyện xấu này thật đúng là có thể biến thành chuyện tốt.



Nhạc Phi nói: - Nhạc Phiên.



- Có mạt tướng.



Nhạc Phi nói: - Ngươi lập tức dẫn đầu một vạn binh lính đến trợ giúp Ngưu Cao.
Binh lính Nam Ngô đều lên ngựa.



- Giết!



Chỉ một thoáng, trước cổng trại quân Tống tiếng giết rung trời.



Vô số binh lính Nam Ngô phóng ngựa lao về doanh trại quân Tống.



- Không xong, kẻ địch đã tấn công.



- Không xong, kẻ địch tấn công lại đây.



Trong đại trướng quân Tống nhất thời vang lên từng trận tiếng gào.



Binh lính Nam Ngô mừng rỡ, cứ xem tiếng quân Tống kích động kêu la kia, đánh lén lần này đã thành công một nửa, từng người xông lên, con ngựa lao đi vô cùng nhanh.



- Xông lên cho ta!



Nhẫn nhịn ước chừng nửa tháng, binh lính Nam Ngô mỗi người giương nanh múa vuốt, một đám giống hệt mãnh thú, vọt vào trong doanh trại quân Tống.



Giữa lúc đó, tiếng kêu la kích động thế mà ngừng lại.



Người --- người đâu?



Binh lính Nam Ngô nhảy vào trong doanh trại, phát hiện bên trong không có một người, không khỏi sửng sốt, sửng sốt này, tỉnh cảnh bắt đầu trở nên yên tĩnh.



Một loại cảm giác sợ hãi lập tức lan tràn ra giữa quân Nam Ngô.



- Không xong, trúng kế.



Vị tướng quân nào đó ngồi trên lưng ngựa đột nhiên la lớn: - Rút lui! mau rút lui!



Nhất thời tiếng bước chân, tiếng vó ngựa loạn thành một bầy, binh lính Nam Ngô vừa mới xông lên hôm nay liều mạng chên ra ngoài.



Ầm!



Rầm rầm!



Rầm rầm rầm!



Mặt đất đột nhiên chấn động kịch liệt.



----------oOo----------