Bắc Tống Phong Lưu
Chương 1518 : Sự tàn khốc của chiến tranh (1)
Ngày đăng: 07:48 30/04/20
Đêm đã khuya.
Nhưng bên trong doanh trại quân Tống vẫn rất náo nhiệt.
Nhưng bọn họ không phải đang ăn mừng mà là đang dọn dẹp chiến trường, những âm thanh náo nhiệt kia chẳng qua chỉ là những tiếng kêu rên than vãn.
Trong quá trình diễn ra chiến trận, mọi người đều chém giết đỏ cả mắt, chẳng quan tâm được nhiều đến vậy, nhưng khi trận chiến vừa kết thúc, đợi trong lòng mọi người đã bình lặng, thứ bao vây xung quanh họ vĩnh viễn luôn là sự thê lương, dù là đối với bên thắng lợi, hay là bên thất bại.
Cảnh tượng hậu chiến cũng có thể thể hiện rõ nhất sự tàn khốc của chiến tranh.
Đây lại là trận đánh giữa gần hai trăm ngàn người, hơn nữa lại diễn ra vào thời điểm kết thúc giữa hoàng hôn và đêm tối, chỉ vận chuyển xác người e cũng phải tốn đến mấy ngày.
Đương nhiên, quy trình phức tạp nhất vẫn là cứu chữa người bị thương.
Nhưng mệnh lệnh của Lý Kỳ lần này không chỉ có chữa trị vết thương cho người của mình, mà còn yêu cầu chữa trị cho người bị thương của đối phương, nói một cách thực tế thì, hi sinh chút ít lúc này sẽ thu được nhiều thành quả ngày sau, đây rõ ràng là một cuộc buôn bán có lời.
Gió đêm lướt qua, ánh nến trong lều lớn lắc lư không ngừng.
Lý Kỳ nằm trên giường một hồi lâu nhưng thực tình không ngủ nổi, mấu chốt nằm ở chỗ những kiếng kêu rên thê lương thảm thiết khiến tâm hồn hắn có chút bất an, hắn dứt khoát đứng dậy, đi ra bên ngoài lều.
Vừa ra ngoài đã thấy cảnh binh lính khiêng cáng đi lại không ngừng.
- Đại nhân.
- Ừ. Các ngươi làm việc của mình đi, không cần quan tâm đến ta.
- Vâng.
Lý Kỳ nhìn quanh, sau đó liền đi về hướng đông, đi ngang qua trước lều của Ngưu Cao, nghe tiếng ngáy vang như sấm, trong lòng hắn vô cùng ngưỡng mộ, tên nhãi này quả thật biết đánh biết giết biết ăn biết ngủ.
Thật ra những võ tướng như Ngưu Cao đã đánh đấm cả 1 ngày trời, tự nhiên sẽ mệt mỏi không chịu đựng nổi, làm gì có thời gian nghĩ nhiều đến thế, dù sao bọn họ cũng đều quen cả rồi.
- Ai! Lão tử phiền nhất chính là cái lúc này.
Bỗng đâu nghe thấy tiếng oán giận, gợi lên sự đồng cảm trong lòng Lý Kỳ. Hắn không nhịn được mà tìm hướng âm thanh phát ra, chỉ thấy bên cạnh sông có hai người đang ngồi. 1 người dựa lưng vào cây đại thụ, còn một người đang ngồi, cũng đang dựa lưng vào cái cây.
Hai người này có kiểu tóc độc đáo, trong tay bọn họ còn cầm vò rượu, ắt hẳn là Tửu Quỷ và Mã Kiều đây rồi.
Mặc dù có Lý Kỳ trong doanh trại, trừ khi hắn mở miệng, bằng không bất kỳ ai cũng không được uống rượu, nhưng hai thầy trò này lúc nào cũng lén lén lút lút lấy chút rượu uống, dù sao hai người họ cũng chẳng phải người trong cấm quân.
Lại nghe Tửu Quỷ nói:
- Ta nói Mã Kiều à, con cũng đâu phải là lần đầu ra chiến trường, sao vẫn còn cái tính này.
- Chẳng lẽ ta không nên đến ư?
Lưu Vân Hi ngây người, sau đó liền cúi đầu, tiếp tục băng bó vết thương cho một người bệnh.
Lý Kỳ nhận lấy băng gạc và kéo từ trong tay Hoắc Nam Hi, Hoắc Nam Hi hiểu chuyện liền đi đến chỗ khác giúp đỡ, mặc dù hai người bọn họ không phải lang trung nhưng dù sao cũng đã ở cạnh Lưu Vân Hi lâu như vậy, kỳ thực y thuật cũng được coi là rất cao cường, đừng nói là vào cung làm ngự y, ở Biện Lương mở hiệu thuốc chắc chắn sẽ rất lời lãi.
Đương nhiên, Quái Cửu Lang và Quái Thập Nương muốn đầu độc cho bọn họ thành kẻ câm, chỉ là chuyện trong giây lát.
Đây không phải là Lý Kỳ hỗ trợ Lưu Vân Hi nữa, đôi bên đã có sự ăn ý nhất địnz.
Nhưng tên lính bị thương kia không quen với việc này, vội nói:
- Xu Mật Sứ, tiểu nhân---
- Im miệng.
Lưu Vân Hi giận dữ mắng một tiếng, nói:
- Tên khốn nhà ngươi còn khinh vết thương chưa đủ nặng à, nếu như thế, bây giờ ta kêu người đến ném ngươi ra ngoài.
Người nọ liền lập tức ngậm chặt miệng lại.
Đừng thấy nơi này toàn những người anh dũng lợi hại đang nằm, chỗ này cũng chỉ có một khoảnh đất bé tí.Thử hỏi có ai dám động vào nữ ma đầu Lưu Vân Hi, vậy thì quả là thực lòng tìm đến đau khổ.
Lý Kỳ chỉ biết lắc đầu cười, ra hiệu cho người bệnh kia đừng nói nữa, lại hỏi:
- Haizz, Thập Nương, vết thương của gã có nặng không?
- Con heo đần này vì truy kích kẻ thù đã cởi hết áo giáp ra. Kết quả bị người ta bắn cho một mũi tên trúng ngực, thiếu chút nữa thì đến cả mặt gã ta cũng chẳng buồn nhìn.
Lưu Vân Hi nổi giận đùng đùng nói.
Người bệnh kia bị Lưu Vân Hi giáo huấn, khuôn mặt đỏ bừng, nào còn dám lên tiếng.
Lý Kỳ khẽ gật đầu, lại hỏi:
- Vậy người vừa xong thì sao? Hình như y vẫn chưa tắt thở?
Lưu Vân Hi thoáng ngây ra, nói:
- Bây giờ thì tắt thở rồi.