Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1518 : Sự tàn khốc của chiến tranh (2)

Ngày đăng: 07:48 30/04/20


- A…



Lý Kỳ nói:



- Nhưng y thuật của muội cao cường như vậy, chẳng phải nói chưa tắt thở là muội sẽ cứu được ư?



- Trước tiên, ta không lợi hại như thế, tiếp theo, kể cả ta có thể cứu được, ta cũng sẽ không cứu.



- Vì sao?



- Không rảnh.



- Hả?



Lý Kỳ kinh ngạc nói:



- Không rảnh? Muội đến đây không phải để cứu người ư?



Lưu Vân Hi lạnh lùng đáp:



- Nếu ta muốn cứu người kia, bắt buộc phải tốn rất nhiều công sức, đồng thời khi ta chữa trị cho y, sẽ càng có nhiều người vì vậy mà chết, ta chỉ có thể từ bỏ y. Huynh cũng nghĩ mà xem, những người này tại sao lại phải nằm ở đây, đều là nhờ hồng phúc của huynh đó.



Người bệnh kia không nhẫn nhịn nổi nữa, lúc này không nịnh nọt thì còn đợi đến lúc nào, lập tức viện ra lý do:



- Chúng tôi đều là binh sĩ của Xu Mật Sứ, Xu Mật Sứ vẫn thường dạy dỗ chúng tôi, vì để mở mang bờ cõi cho Đại Tống, đây chính là sứ mệnh của chúng ta, kể cả có chết, chúng tôi cũng không hối hận.



- Thế ư?



Lưu Vân Hi lạnh lùng nói.



- A ---!



Nguời bệnh kia bỗng hét to một tiếng.



Lý Kỳ sợ sệt cúi đầu, chỉ thấy Lưu Vân Hi một tay nắm lấy chỗ cuốn băng trên cánh tay phải của tên lính bị thương.



Đau tới mức người bệnh kia đổ những giọt mồ hôi lớn bằng hạt đậu.



- Nếu ngươi có bản lĩnh thì đứng có hé răng kêu gào.



Lưu Vân Hi hừ một tiếng, đứng dậy nói:



- Tài bắn cung của quân Nam Ngô cũng kém cỏi quá, như thế này cũng bắn không chết.



Nói xong liền rời đi.



Ác ma!




Quái Cửu Lang gật đầu vài cái cười.



Thẩm Văn hưng phấn vội vã chạy vào trong.



Quái Cửu Lang dùng ánh mắt hiền dịu nhìn bóng lưng của Thẩm Văn, cười nói:



- Tên tiểu tử ngốc này, khi nãy mẹ nó thấy nó bận rộn cả một buổi tối, sợ thân thể nó chịu không nổi, mới đi kéo nó về,nhưng nó lại khổ sở xin xỏ, muốn quay lại cứu người bị thương, hai chúng ta khuyên bảo một hồi lâu lại bị nó thuyết phục, đành đem nó tới đây.



Lý Kỳ nói:



- Ta luôn cảm thấy cha con binh sĩ cùng lâm trận là điều hạnh phúc, ta vốn luôn muốn gặp mà chưa từng được gặp.



Quái Cửu Lang cười nói:



- Ngươi đừng có suy nghĩ này, lão phu đã từng nói sẽ không tham gia vào đây, thì sẽ nhất định không, ai nói cũng vậy thôi.



- Vì sao?



Quái Cửu Lang hỏi ngược lại:



- Vậy ngươi nói gà có trước, hay là trứng có trước.



- À…



Lý Kỳ bực bội nói:



- Rất khó mà tưởng tượng nổi, ngươi lại có thể sinh ra một đứa con lương thiện như vậy.



Quái Cửu Lang thản nhiên đáp:



- Nó giống mẹ nó.



Mẹ ngươi! Chỉ biết lấy nữ nhân ra làm lá chắn, thật vô liêm sỉ. Lý Kỳ khinh bỉ, nhưng hắn thật chẳng có cách nào với Quái Cửu Lang.



Quái Cửu Lang cười nói:



- Nhưng mà dựa vào những lời khi nãy, ta cũng an tâm để Văn nhi ở bên cạnh ngươi, nói thật lòng, tài ăn nói của ngươi còn cao cường hơn y thuật của ta. Được rồi, khi nãy đi qua bờ sông, tên Tửu Quỷ thối còn mời lão phu uống mấy chén, lão phu xin cáo từ trước.



- Đừng có rơi xuống nước đấy nhé, mong là ngươi không biết bơi.



Lý Kỳ rủa một câu, bỗng ngẩn người ra, nói:



- Đợi đã, ngươi uống rượu với ai? Tửu Quỷ? Có lầm không vậy.



Quái Cửu Lang lúc này đã đi xa, chẳng đếm xỉa gì đến Lý Kỳ.