Bắc Tống Phong Lưu
Chương 203 : Bị ép hợp tác
Ngày đăng: 07:24 30/04/20
Thái Thao mỉm cười nói:
- Là như vậy. Hôm qua ta đã thương lượng với phụ thân, một mình cậu ôm đồm tất cả chuyện của yến tiệc, không khỏi quá vất vả cho cậu. Cho nên ta tính toán mời Phong nương tử tới giúp đỡ cậu. Những việc liên quan tới ca múa, cậu liền giao cho Phong nương tử.
“Dm, nàng ta cố ý tới đoạt sinh ý của lão tử đây mà. Chỉ biết đụng phải cô nàng này là không có chuyện tốt.”
Lý Kỳ âm thầm nhíu mày. Hắn vốn định cho Quý Hồng Nô phụ trách phần biểu diễn của bữa tiệc lần này. Đồng thời cho nàng ta xuất hiện trước mặt các vị quan to hiển quý, để về sau trải đường. Ai mà ngờ tới, Phong Nghi Nô lại chen chân vào, làm hắn không khỏi buồn bực.
Thái Thao thấy Lý Kỳ buồn bực không dáp, hỏi:
- Sao vậy? Chẳng lẽ Lý sư phó có chỗ nào khó xử?
Lý Kỳ hơi trầm ngâm, gật đầu đáp:
- Không dối gì Nhị Gia, phần biểu diễn ca múa, thảo dân đã chuẩn bị xong rồi. Thảo dân còn đích thân phụ trách biên vũ phổ nhạc, nhằm hòa hợp với những món ăn mà thảo dân mới nghiên cứu ra. Nếu chợt thay đổi thành Phong Hành Thủ, thảo dân chỉ sợ yến tiệc này sẽ mất đi không ít đặc sắc.
Thái Thao cau mày:
- Ngươi còn có thể biên vũ phổ nhạc?
Hai mắt Phong Nghi Nô cũng hiện lên một tia kinh ngạc. Nhưng nhớ tới bài thơ mà hôm qua Lý Kỳ ngâm, trong lòng không dám khinh thị nữa. Thầm nghĩ, lẽ nào hắn thực sự chỉ là một đầu bếp?
Lý Kỳ cười ngượng ngùng:
- Biết sơ qua.
Thái Thao không thể tưởng tượng nổi cười cười. Nhưng y cho rằng Lý Kỳ cùng lắm cũng chỉ là một đầu bếp. Bố trí vũ đạo cũng không khá hơn là bao nhiêu. Về phương diện này, y vẫn khuynh hướng Phong Nghi Nô.
- Ta nghĩ ở phần ca múa, Phong Hành Thủ vẫn là người trong nghề, ngươi chỉ cần tập trung nấu nướng là được.
- Vâng.
Lý Kỳ khẽ khom người, lại nói:
- Tuy nhiên, làm như vậy, thảo dân không thể thực hiện được lời hứa hẹn đã từng hứa trước mặt Nhị Gia và Thái sư lão nhân gia. Mong rằng đến lúc đó Nhị Gia đừng nên trách.
- Hứa hẹn gì?
Thái Thao sững sờ.
Lý Kỳ đáp:
- Lúc ấy thảo dân nói, lần yến tiệc tròn tuổi này, từ cách thức, đồ ăn, tới ca múa, đều trước nay chưa từng có. Hôm nay Nhị Gia đã bố trí Phong Hành Thủ phụ trách mặt ca múa. Vậy thì cách thức của yến tiệc cũng tự nhiên thay đổi theo. Mà những món ăn mà thảo dân mới nghiên cứu ra, cũng không thể trình lên.
Thái Thao kinh ngạc nói:
- Tốt rồi, chuyện hôm nay đến đây thôi.
Rồi hướng Phong Nghi Nô nói:
- Lý sư phó đã ở đây, Phong nương tử cũng ở lại dùng bữa trưa luôn. Trù nghệ của Lý sư phó rất là cao, hơn nữa món ăn do hắn làm rất tốt cho sức khỏe. Phụ thân ta thường xuyên khen món ăn hắn làm.
Phong nghi nô vừa nghe, mặt lộ vẻ làm khó.
Ủa? Nhìn tình hình có vẻ không đúng. Lẽ nào Thái Thao không phải là khách hàng của nàng ta?
Một người có kinh nghiệm già dơ Lý Kỳ liền phát hiện ra vấn đề.
- Ý tốt của Nhị Gia, Nghi Nô tâm lĩnh. Chỉ là hiện tại Lý sư phó phải bận rộn chuẩn bị yến tiệc tròn tuổi của thiếu công tử. Đợi tí nữa còn muốn quay về Túy Tiên Cư. Vẫn là đừng gây phiền cho hắn, miễn chậm trễ chuyện của hắn.
Phong Nghi Nô đáp.
Thái Thao sắc mặt không vui liếc nhìn Lý Kỳ.
- Không bận, một chút cũng không bận. Có thể được nấu ăn cho Nhị Gia và Phong Hành Thủ, chính là vinh hạnh của tại hạ. Nếu Phong Hành Thủ thích ăn món tại hạ làm, cho dù ở lại ăn cơm tối, cũng không là vấn đề gì với tại hạ.
Lý Kỳ ý vị lắc đầu, trong lòng nở hoa.
Tiểu tử này thật là biết ăn nói. Khó trách phụ thân lại coi trọng hắn như vậy. Thái Thao quăng ánh mắt tán dương về phía Lý Kỳ, sau đó hướng Phong Nghi Nô nói:
- Phong nương tử, cô xem.
Phong Nghi Nô thực sự giận dữ, nhưng nàng cũng không tìm được lý do nào cự tuyệt Thái Thao, bất đắc dĩ gật đầu:
- Vậy Nghi Nô từ chối thì bất kính.
Thái Thao cực kỳ vui mừng, vỗ bàn nói:
- Lý sư phó, ngươi nhanh đi chuẩn bị đi.
Lý Kỳ gật đầu, cười hắc hắc:
- Nhị Gia, nếu không lại gọi tiểu điếm mang vài bình Thiên Hạ Vô Song tới trợ hứng?
- Hay, hay.
Thái Thao mặt mày hớn hở, ý vị gật đầu, thật tkhông biết phải dùng từ gì để khen Lý Kỳ. Lập tức sai người tới Túy Tiên Cư mua rượu.
Trong lòng càng cười nở hoa. Vừa chỉnh được Phong Nghi Nô, vừa có thể kiếm chút tiền, đúng là một mũi tên trúng hai con chim.