Bắc Tống Phong Lưu

Chương 204 : Bất ngờ hôn (p1)

Ngày đăng: 07:24 30/04/20


Về phương diện ăn uống, Thái Thao có một đặc điểm giống phụ thân của y, đó là chuyên nhất.



Thái Kinh thích ăn bánh bao gạch cua và chim cút, ăn bao nhiêu cũng không chán. Mà Thái Thao thì thích ăn thịt dê. Nếu trên bàn ăn không có thịt dê, thì y sẽ không động đũa.



Lý Kỳ tùy tiện dùng ít thịt dê, xào với mấy thứ cho y ăn, rồi chuẩn bị quay về Túy Tiên Cư. Thực ra hắn rất bận rộn. Nhưng hắn biết nếu mình lãng phí khoảng thời gian này, Phong Nghi Nô sẽ bị tội.



Dọc theo con đường, Lý Kỳ còn đang ý dâm Phong Nghi Nô và Thái Thao sẽ làm gì trong phòng. Hàng đống tư thế trong phim AV thoáng hiện trong đầu hắn. 



- Lý sư phó, Lý sư phó.



Đang lúc Lý Kỳ suy nghĩ tới nhập thần, chợt nghe thấy một người gọi hắn ở đằng sau. Quay đầu nhìn, thấy là một tiểu nha hoàn đang chạy tới. Đi theo sau là một cỗ kiệu màu đỏ. Nha hoàn này chính nha hoàn thiếp thân của Phong Nghi Nô, Hoàn Nhu Tích.



“Nhanh như vậy đã rời đi rồi? Cái tay Thái Thao kia yếu vậy sao?”



Trong lòng Lý Kỳ rất nghi hoặc.



Chỉ chốc lát, cỗ kiệu đã tới trước mặt Lý Kỳ. Bên trong truyền tới tiếng của Phong Nghi Nô:



- Lý sư phó, vừa rồi không phải ngươi nói rất nhàn rỗi mà. Sao giờ đi vội vã vậy?



- À, ta quay về Túy Tiên Cư dặn dò chút chuyện. Sau đó trở lại nấu cơm tối cho cô và Nhị Gia.



Lý Kỳ cười hắc hắc, vẻ mặt bát quái hỏi:



- Đúng rồi, Phong Hành Thủ, sao cô ra nhanh vậy?



- Theo ý của Lý sư phó, ta nên ra khi nào?



Thanh âm rất vũ mị.



Trong lòng Lý Kỳ run lên, nói:



- Điều này…Chỉ sợ phải xem trạng thái của Thái Nhị Gia…À không, là tâm tình của Thái Nhị Gia.



- Hừ.



Dù Phong Nghi Nô nghe không ra ý của Lý Kỳ, nhưng cũng biết không phải lời tốt đẹp gì, nói thẳng:



- Lý sư phó tính toán khi nào dạy cho ta điệu nhảy ăn bớt kia?



“Thái Thao a Thái Thao, thiệt thòi ngươi sống lâu như vậy, nhưng vẫn không chung đẳng cấp với ta. Ngươi trăm phương ngàn kế muốn Phong Nghi Nô ở lại. Nhưng người ta lại không để ý tới ngươi. Ngược lại tới tận cửa mặc ta bố trí. Làm nam nhân khó, làm một nam nhân xuất sắc càng khó a.”



Lý Kỳ âm thầm thở dài, cười hắc hắc đáp:




Phong Nghi Nô vươn tay cười nói:



- Vậy thì mời Lý sư phó biểu diễn điệu nhảy ăn bớt cho chúng ta xem.



Lý Kỳ ngượng ngập nói:



- Vậy…vậy cô có thể bảo những nha hoàn này lui xuống trước không?



- Vì sao? Lẽ nào điệu nhảy này của Lý sư phó không thể để người khác xem?



- Cũng không phải. Tuy nhiên điệu nhảy này cần hai người ôm nhau nhảy. Mà cô biết đấy, ta là người coi danh tiết như tính mạng. Nếu như truyền ra ngoài, vậy thì không tốt lắm.



Lý Kỳ thẹn thùng đáp.



Phong Nghi Nô cả kinh:



- Ôm nhau nhảy? Như vậy…như vậy còn ra thể thống gì nữa?



Dù nàng cũng biết khiêu vũ khó tránh khỏi thân thể chạm vào nhau. Nhưng Lý Kỳ là một người nam nhân a.



Lý Kỳ thở dài:



- Ta vốn bố trí nữ nhân nhảy với nữ nhân. Nhưng hiện tại chỉ có mỗi mình ta biết điệu nhảy đó. Thật đúng là khó xử mà.



Phong Nghi Nô sững sờ, cười vũ mị nói:



- Nghe lời này của Lý sư phó, chẳng lẽ muốn nhảy cùng Nghi Nô?



Lý Kỳ rất miễn cưỡng gật đầu.



- Lý sư phó nghĩ sướng nhỉ.



Khóe miệng Phong Nghi Nô giương lên, phất tay ra lệnh cho một nha hoàn:



- Em nhảy với sư phó đi.



Muốn dùng nha hoàn đuổi ta? Nằm mơ đi.



Lý Kỳ biến sắc, đứng lên nói:



- Đã Phong Hành Thủ không muốn học điệu nhảy kia, thì quên đi. Cũng không cần sai một nha hoàn qua loa ta. Để ta sai người cầm khúc phổ tới, cô theo đó đánh đàn là được. Tuy nhiên ta phải nhắc nhở cô một câu, bước nhảy phải theo tiếng nhạc. Nếu như lúc đó xảy ra sai lầm gì, ta sẽ không gánh chịu trách nhiệm. Chính cô đi mà giải thích cho Nhị Gia.