Bắc Tống Phong Lưu
Chương 221 : Cứu tinh (p1)
Ngày đăng: 07:24 30/04/20
Lời này tuy bình bình đạm đạm, nhưng Lý Kỳ nghe mà mãnh kinh. Phàn Chính? Không phải là ông già của Phàn Thiếu Bạch đó sao? Cũng là đại lão bản của Phàn Lâu.Trong lòng kinh nghi bất định, thầm nghĩ, chẳng lẽ lão gia hỏa này thất nhi tử thất bại, liền đích thân ra mặt? Muốn ta chi ra cổ phần của quán bar?
Phàn Chính nhìn Lý Kỳ, đột nhiện nói:
- Xin Lý sư phó yên tâm, hôm nay lão hủ tới đây, không phải là vì việc của quán bar.
Má, sao lão ta biết mình đang nghĩ gì nhỉ?
Lý Kỳ kinh ngạc nhìn ông ta, cười ha hả nói:
- Nguyên lai là Phàn đại ca, kính đã lâu, kính đã lâu.
- Phàn đại ca?
Phàn Chính sững sờ, cười khổ nói:
- Tiểu nhi làm việc lỗ mãng, đã đắc tội Lý sư phó. Lão hủ thay tiểu nhi, hướng cậu xin lỗi. Chỉ là Lý sư phó muốn xưng huynh gọi đệ với lão hủ, tuổi của cậu vẫn còn nhỏ chút.
Đúng là cao thủ!
Lý Kỳ bị vạch trần, ngượng ngùng nói:
- Không dám, không dám, chỉ là tại hạ thấy Phàn…Phàn lão gia tử quắc thước, tinh khí mười phần, mới không tự chủ gọi một tiếng Phàn đại ca. Mong Phàn lão gia tử chớ trách móc.
Phàn Chính mỉm cười:
- Không sao, ta tới gặp cậu, là đã có phòng bị sẵn rồi.
- Phòng bị cái gì?
Lý Kỳ hiếu kỳ hỏi.
Phàn Chính cười ha hả:
- Phòng bị tất cả.
Mịa, nói như vậy khác gì chưa nói?
Lý Kỳ khinh khỉnh nhìn ông ta một cái:
- Vậy không biết Phàn lão gia tử tìm tại hạ có việc gì?
Phu nhân nghiêm mặt nói:
- Không…Không chỉ như vậy.
- Có ý gì?
Lý Kỳ kinh ngạc.
Nữ tỳ vuốt lưng Phàn Chính một lúc, ông ta mới đỡ hơn, trả lời:
- Lão hủ sẽ cung cấp tất cả những thứ mà Túy Tiên Cư cần.
Trong lòng Lý Kỳ chấn động, cau mày:
- Tất cả những thứ Túy Tiên Cư cần?
Phàn Chính hỏi:
- Cậu có biết vì sao Thái viên ngoại có thể liên hợp với hơi hai mươi quán ăn chung tay đối phó với Túy Tiên Cư không?
- Bởi vì bọn họ lo sợ Túy Tiên Cư sẽ cướp hết khách hàng của bọn họ. Hơn nữa, lần trước ở yến tiệc gạch cua, tại hạ có nói trước mặt Thái thái sư, những món mà đầu bếp bọn họ làm có hại cho sức khỏe của Thái thái sư. Bọn họ ngoài miệng tuy không nói, nhưng nhất định ghi hận trong lòng. Chắc Phàn Lâu của các ngài cũng vậy.
Lý Kỳ thăm dò.
- Thắng bại là chuyện thường binh gia. Thắng chính là thắng, thua chính là thua. Lão hủ thua khâm phục khẩu phục.
Nói tới đây, Phàn Chính dừng một chút để lấy hơi:
- Túy Tiên Cư của các cậu mới khai trương không lâu, ngay cả Chân Điếm bán rượu hộ cũng không có. Vậy mà bọn họ còn giở lắm chiêu như vậy. Đợi cho Thái viên ngoại đả bại Túy Tiên Cư các cậu, bọn họ có bỏ qua cho Phàn Lâu không? Những quán ăn kia đã sớm nhìn tiểu điếm chằm chằm. Đến lúc đó chỉ sợ Thái viên ngoại hơi hô hào cái, bọn họ liền hưởng ứng, cùng Thái viên ngoại chống đối Phàn Lâu. Nói tóm lại, hiện tại ở cái thành Biện Kinh này, Phàn Lâu và Túy Tiên Cư đang ngồi chung con thuyền.
Một hơi nói hết, ông ta lại không ngừng ho khan.
Lý Kỳ thấy lời này của Phàn Chính có chút võ đoán, cười nói:
- Phàn lão gia tử hình như đã đánh giá cao bọn họ rồi. Với thực lực của Phàn Lâu, dù cho Thái viên ngoại muốn động thủ, chỉ sợ cũng phải nghĩ kỹ. Chứ đừng nói tới các quán ăn khác.
Phàn Chính lắc đầu:
- Nếu như ta còn khỏe mạnh, tự nhiên không sợ bọn họ. Tiếc rằng thời gian của ta không còn nhiểu. Mà Thiếu Bạch trẻ người non dạ, cần tôi luyện nhiều hơn.
Lời này sao giống như lời dặn trước lúc lâm chung vậy?
Lý Kỳ càng nghe càng mơ hồ.