Bắc Tống Phong Lưu

Chương 222 : Cứu tinh (p2)

Ngày đăng: 07:24 30/04/20


Phàn Chính lại nói:



- Không dối gì Lý sư phó, thực ra lúc ấy ta sợ nhất là Lý sư phó hợp tác với Thái viên ngoại. Nếu là như vậy, thật không phải tin tức tốt lành gì với Phàn Lâu. Dùng thực lực của các ngươi, dù cho ta có khỏe mạnh, chỉ sợ tâm không đủ, lực cũng không đủ, càng đừng đề cập tới tiểu nhi.



- Làm sao ông biết Thái viên ngoại tới tìm ta?



Lý Kỳ kinh ngạc hỏi.



Phàn Chính cười nhạt:



- Có tường nào mà gió không lọt?



Thì ra lão già này đã đề phòng chuyện đó. Sao ta không phát giác ra nhỉ.



Lý Kỳ nhíu mày:



- Ông thấy Phỉ Thúy Hiên quay đầu đối phó với Túy Tiên Cư, liền biết tại hạ và Thái viên ngoại không cùng chung tiếng nói, cho nên mới tới tìm tại hạ thương lương việc hợp tác?



- Không sai.



Phàn Chính gật đầu:



- Chỉ là có điều lão hủ không hiểu. Vì sao cậu lại không đáp ứng y. Ta biết Thái viên ngoại mặc dù là người bất chấp thủ đoạn, nhưng lại rất coi trọng nhân tài. Chắc hẳn lúc ấy y cho cậu rất nhiều điều kiện hấp dẫn phải không?



Ông nhất định không tưởng tượng nổi, y thậm chí còn tình nguyện cho ta cả Phỉ Thúy Hiên.



Lý Kỳ gật đầu:



- Đúng vậy. Chỉ tiếc là quan điểm của tại hạ và y khác nhau. Y muốn độc chiếm cả ngành ăn uống của kinh thành. Mà tại hạ chỉ thích nhàn rỗi. Cho nên mới không hợp tác cùng y. Cũng không phức tạp như Phàn lão gia tử nghĩ.



- Không ngờ lý do lại là như vậy.



Phàn Chính mỉm cười, nói:



- Lão hủ đã biết dã tâm của Thái viên ngoại từ trước. Tuy nhiên, dựa vào ngu kiến của lão hủ, cho dù y có thu thập tất cả chúng ta, y cũng không đạt được mục tiêu đó.



- A?



Lý Kỳ nhíu lông mày, hỏi:



- Ý của Phàn lão gia tử là triều đình?



Phàn Chính gật đầu:
- Trong thành có ngàn vạn Chân Điếm, cậu muốn mua toàn bộ, căn bản là không có khả năng. Nếu cậu muốn một bộ phận, thì phải mua nhiều. Chúng ta không có nhiều bạc như vậy. Mà nếu mua ít, thì chẳng tạo được tác dụng lớn gì. Ta cảm thấy chủ ý này không hay lắm.



Không thể tưởng được lão già này còn rất minh mẫn.



Lý Kỳ không dám lừa dối lão già này, cười nói:



- Phàn lão gia tử nói rất đúng. Nhưng chúng ta cũng không cần phải mua quá nhiều, một phần nhỏ là đủ.



- A?



Phàn Chính vội hỏi:



- Ý của cậu là?



Lý Kỳ thản nhiên đáp:



- Chia rẽ rồi tiêu diệt.



Phàn Chính trầm mặc một lúc, mới nói:



- Không phải cậu định tạo một lỗ hổng, mua các Chân Điếm ở xung quanh, đả bại một quán ăn trong đó? Khiến cho bọn họ cảm thấy khủng hoảng, quan hệ rạn rứt rồi dần tan rã?



- Không sai.



Lý Kỳ gật đầu:



- Hiện tại cho dù giá thịt ở các quán ăn đều giống nhau. Nhưng ngoại trừ Phỉ Thúy Hiên và Phan Lâu, các quán ăn còn lại đều tăng giá thức ăn lên. Điều này chứng tỏ mối quan hệ của bọn ho không phải là bền vững. Phỉ Thúy Hiên và Phan Lâu có thể chịu được tổn thất. Mà các quán ăn khác thì không được.



- Chúng ta có thể lợi dụng điểm này, tập trung hỏa lực công kích một quán ăn. Nếu quán ăn này không bán được thịt, thì quán ăn này tất nhiên sẽ nghĩ mọi biện pháp để san bớt số thịt đang có. Tuy nhiên, hiện tại các quán ăn còn lại chỉ thừa chứ không thiếu thịt. Hơn nữa bán thịt không được lời lãi gì, còn phải bồi tiền. Đến lúc đó các quán ăn còn lại sẽ đùn đẩy nhau không nhận số thịt kia.



Phàn Chính lắc đầu:



- Nhưng với tính cách của Thái viên ngoại, y nhất định sẽ tìm cách khiến các quán ăn kia gánh vác số thịt đó. Huống hồ nếu chia đều cho hai mươi quán ăn, cũng không đáng là bao.



Lý Kỳ cười nói:



- Bọn họ có thể chia đều số thịt của một quán ăn, nhưng nếu như là hai nhà, ba nhà, thậm chí bốn nhà thì sao? Cứ gánh đỡ cho một nhà, gánh nặng trên vai lại càng nặng.Kết quả, không cần tại hạ phải nhiều lời đi.



- Cho dù làm theo như lời cậu nói, chúng ta vẫn phải tốn rất nhiều bạc để mua Chân Điếm.



Phàn Chính cau mày nói.