Bắc Tống Phong Lưu

Chương 234 : Bánh ga tô (p4)

Ngày đăng: 07:24 30/04/20


Mặc dù phòng bếp của tòa trang viên này không lớn như phòng bếp của phủ thái sư, nhưng bên trong cũng có bảy cái bếp lò lớn. Còn lớn hơn phòng bếp của trường học đời sau.



Đi vào phòng bếp, một thân ảnh cao lớn chính đang bận rộn làm việc.



Người này chính là một trong Dương Châu Song Mỹ, Lỗ Mỹ Mỹ. Khoảng thời gian này, nàng ta luôn một mực chiếu cố ẩm thực hàng ngày của đám hài tử kia. Làm việc gì cũng rất chịu khó, không có bất kỳ câu oán hận nào. Điểm này Lý Kỳ đều nhìn trong mắt.



Lỗ Mỹ Mỹ thấy Lý Kỳ tới, vội vàng hành lễ:



- Lý sư phó, ngài đã tới rồi à.



Lý Kỳ ừ một tiếng, hỏi:



- Sư huynh của cô đâu?



Lỗ Mỹ Mỹ đáp:



- Huynh ấy đã tới quán bar từ sáng sớm.



- Không tồi, không thể tưởng được người này lại rất chịu khó.



Lý Kỳ gật đầu khen.



Lỗ Mỹ Mỹ nói:



- Lý sư phó, thực ra sư huynh của ta không phải là người xấu. Một khi huynh ấy đã đáp ứng làm việc, thì rất chuyên chú.



- Thật không?



Lý Kỳ cười ha hả, nói giỡn:



- Không phải y đáp ứng cô, nhất định khiến ta thu cô làm đồ đệ sao? Nhưng ta có thấy y làm được đâu.



Lỗ Mỹ Mỹ sững sờ, nói:



- Lý sư phó, thực ra ta có một vấn đề luôn muốn hỏi ngài.



- Cô thích nấu ăn không?



Lý Kỳ bỗng hỏi một câu bất ngờ.



Lỗ Mỹ Mỹ ngây người, không biết trả lời thế nào.



Lý Kỳ thản nhiên nói:



- Đợi khi cô thực sự thích việc nấu ăn, thì lại hỏi ta vấn đề đó.




- Thì ra đây là bánh ga tô, nhìn bề ngoài có vẻ rất ngon.



Phong Nghi Nô khinh thường hừ một tiếng:



- Sao tỷ nhìn không ra nhỉ.



Bạch Thiển Dạ biết Phong Nghi Nô có thành kiến với Lý Kỳ, nên không nhiều lời nữa. Hiện tại trong lòng nàng ngọt ngào như ăn mật vậy. Chỉ sợ cho dù có người mắng nàng trước mặt, nàng cũng không để ý.



- Ừm, bánh ga tô này ăn ngon thật.



- Tất nhiên, Lý sư phó làm mà lại.



Những hài tử kia nhận được bánh ngọt, đều ăn nhồm nhoàm, vẻ mặt toát ra nụ cười hạnh phúc, không ngừng tán dương bánh ga tô ăn ngon.



Những lời trầm trồ khen ngợi này, không khác gì một cú tát với Phong Nghi Nô.



Phong Nghi Nô lộ vẻ xấu hổ, bụng cũng hơi đói. Vừa nãy nàng tập nhảy một thời gian khá lâu, vừa mệt vừa đói. Nàng hướng Lỗ Mỹ Mỹ:



- Lỗ nương tử, hôm nay chúng ta ăn gì?



- À, Lý sư phó đang làm bánh ga tô kem cho các vị.



- Hắn cố ý đây mà.



Phong Nghi Nô buồn bực nói.



Lý Thanh Chiếu mỉm cười:



- Phong muội muội, ta thấy Lý sư phó không phải là hạng người keo kiệt. Hắn để cho đám hài tử kia ăn trước, cũng không có gì đáng trách. Dù sao chúng ta cũng không vội, chờ chút cũng được.



Bạch Thiển Dạ hát đệm:



- Lý tỷ tỷ nói không sai, từ trước tới nay Lý đại ca làm việc gì đều có đạo lý của huynh ấy.



Lý Thanh Chiếu đều lên tiếng, Phong Nghi Nô tự nhiêu cũng không nhiều lời. Ba người liền đi tới phòng khách ở tiền viện nghỉ ngơi.



Lý Thanh Chiếu đi vào phòng khách, uống một ngụm trà, nhớ tới vẻ mặt rạng rỡ của những đứa trẻ kia, cười nhạt một tiếng, nói:



- Trù nghệ của Lý sư phó thật đúng là cao.



- Nói về cái này, lại nghĩ tới Tô đại học sĩ. Nghe nói trù nghệ của Tô đại học sĩ cũng rất cao. Lý tỷ tỷ, trước kia tỷ ở bên cạnh ông ấy học tập, nhất định là đã được thưởng thức rất nhiều món ngon ông ấy làm.



Bạch Thiển Dạ cười hỏi.