Bắc Tống Phong Lưu

Chương 235 : Bánh ga tô (p5)

Ngày đăng: 07:24 30/04/20


Lý Thanh Chiếu sững sờ, lắc đầu nói:



- Tỷ không biết, có lẽ trù nghệ của Lý sư phó vẫn cao hơn. Dù sao Tô bá bá nấu ăn chỉ là hứng thú nhất thời, mà Lý sư phó là toàn tâm toàn lực với nghề đầu bếp.



- Thất Nương, hắn sao có thể so sánh với Tô đại học sĩ được?



Phong Nghi Nô khinh thường nói.



Bạch Thiển Dạ phản bác:



- Vì sao lại không thể? Lý đại ca cầm kỳ thư họa, thi từ ca phú, ngoại trừ chữ viết hơi kém ra, những thứ khác đều khác người, không có ai bằng. Hơn nữa Tam Quốc Diễn Nghĩa mà huynh ấy biên soạn ra cũng được rất nhiều người yêu thích. Tài hoa còn hơn mấy người Tống công tử nhiều lắm.



Vừa dứt lời, chợt nghe thấy tiếng cười ở bên ngoài:



- Thất Nương, muội khen huynh như vậy, huynh sẽ đỏ mặt đó.



Ba người quay đầu nhìn, thấy Lý Kỳ bưng một cái khay tới. Trên khay có đậy, nên tạm thời không nhìn ra bên trong là vật gì.



Bạch Thiển Dạ đỏ mặt, nhỏ giọng nói:



- Muội cũng không phải khen huynh, mà chỉ nói tình hình thực tế.



Như vậy còn không phải khen? Phong Nghi Nô vừa nghe lời này, tức giận suýt bất tỉnh.



Nha đầu kia đúng là được chân truyền của mình mà! Lý Kỳ cười hắc hắc, đi tới, cười nói:



- Thất Nương, chúng ta nên an phận, miễn cho ít người ghen ghét. Muội biết đấy, nữ nhân tới ba mươi tuổi mà không gả được, chính là một loại bi ai. Nên an phận, an phận.



- Lý Kỳ, ngươi nói ai không lấy được chồng?



Lông mày đen của Phong Nghi Nô dựng lên, cả giận nói.



Lý Kỳ hiếu kỳ nhìn nàng:



- Phong Hành Thủ, cô tức giận như vậy làm gì? Ta nói là những nữ nhân ba mươi tuổi, cũng không nói cô. Không phải cô mới chỉ hai mươi chín tuổi thôi sao?



Bạch Thiển Dạ thấy Phong Nghi Nô có dấu hiệu sắp bão nổi, vội xen vào:



- Lý đại ca, huynh đừng nói linh tinh, năm nay Phong tỷ tỷ chỉ có hai mươi bảy.



- Hai mươi bảy?



Lý Kỳ nhìn Phong Nghi Nô với ánh mắt cổ quái, trong cổ quái còn có mấy phần hoài nghi.



Phong Nghi Nô cắn chặt răng, cố nặn vẻ tươi cười:



- Ngươi nhìn cái gì đó?



- À, xin lỗi, hiếu kỳ, chỉ là hiếu kỳ.



Lý Kỳ lắc đầu, nói thầm:



- Thoạt nhìn không giống a!



Lời này, Phong Nghi Nô nghe rõ ràng rành mạch, nhất thời nổi trận lôi đình.
- Lý tỷ tỷ, tỷ nên đáp ứng Lý đại ca, bằng không huynh ấy có thể làm những việc như vậy đó.



- Vẫn là Thất Nương hiểu ta.



Lý Kỳ gật đầu.



Lý Thanh Chiếu bị một đôi tình lữ này làm cho đau đầu, gật đầu nói:



- Vậy…vậy được rồi.



- Như vậy mới đúng chứ.



Lý Kỳ cười đắc ý.



Bạch Thiển Dạ lại hỏi:



- Đúng rồi, Lý đại ca, bánh ga tô này là huynh mới nghĩ ra à?



- Điều này…



Lý Kỳ vừa định nói là đúng vậy, nhưng bánh ga tô là một con bài quan trọng. Nên tăng cho nó chút sắc màu. Tâm niệm vừa động, lắc đầu đáp:



- À, không phải, bánh ga tô này là do một vị phụ nhân nhân nghĩ ra.



(Phụ nhân: người đàn bà đã có chồng)



- Phụ nhân?



Bạch Thiển Dạ hiếu kỳ hỏi:



- Vị phụ nhân nào?



Lý Kỳ cười giải thích:



- Thực ra bánh ga tô này còn có tên là bánh ‘Dẫn ta đi’. Trước kia, ở một thôn nhỏ phía tây, có một vị phụ nhân, lấy chồng được hai tháng, thì chồng của nàng ta phải xuất chinh. Vừa đi chính là ba năm. Ba năm sau, chồng của nàng ta rốt cuộc trở lại. Nhưng mới được một tháng, lại phải xuất chinh. Lần này phụ nhân kia không muốn rời xa chồng nữa, bởi vậy liền cầu khẩn trượng phu mang theo nàng đi. Nhưng chiến tranh đâu phải trò đùa, sao có thể mang theo gia thuộc được. Rơi vào đường cùng, một ngày trước khi người chồng xuất chinh, nàng đem tất cả những gì có thể ăn được trong nhà, trộn chung vào với nhau, rồi đặt lên lò nướng. Chưa từng nghĩ tới, sữa, bột mỳ, mứt hoa quả, trứng gà trộn lẫn vào nhau, lại tạo thành một thứ bánh rất là mỹ vị. Trượng phu của nàng cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Nhưng đồng thời y cũng minh bạch hàm nghĩa phía sau của món bánh này. Bởi vậy liền đáp ứng dẫn vợ cùng xuất chinh.



- Hàm nghĩa phía sau? Hàm nghĩa gì?



Bạch Thiển Dạ không hiểu hỏi.



Lý Thanh Chiếu cười khổ đáp:



- Thất Nương, phụ nhân kia đã đem tất cả những thứ có thể ăn trong nhà dùng hết. Nếu là chồng của nàng ta rời đi, nàng kia chẳng phải sẽ chết đối. Phụ nhân này vì tình yêu, mà lấy cái chết để chứng tỏ, xác thực khả kính.



Bạch Thiển Dạ nhất thời bừng tỉnh đại ngộ, hốc mắt ửng hồng, khẽ thở dài:



- Không thể tưởng được, bánh ga tô này lại có một câu chuyện cảm động như vậy.



Phong Nghi Nô nghe xong, ánh mắt biến thành thâm thúy, nhiều hơn là một loại ái mộ.



Xem ra trời sinh ta là một kẻ đại lừa dối.



Lý Kỳ thấy ba nàng cảm động tơi rối tinh rối mù, trong lòng thở dài một tiếng.