Bắc Tống Phong Lưu

Chương 238 : Luận đế vương (p1)

Ngày đăng: 07:24 30/04/20


Lý Kỳ mới đi ra từ phòng Thái Kinh, đã bị Thái Thao bắt tới sân của y. Không có cách nào, Lý Kỳ đành phải rán thêm hai miếng thịt bò cho y.



Mãi mới rời được phủ thái sư, Lý Kỳ lại ngựa không dừng vó đi tới phía tây ngoại thành. Mục đích của chuyến đi lần này là kiểm tra tố chất của đám hài tử kia.



Kết quả làm cho hắn rất hài lòng. Có thể trong một thời gian ngắn ngủi, huấn luyện được như vậy, đã rất không tồi. Liền không tiếc lời khen Tiểu Ngọc.



Đợi khi hắn trở lại Túy Tiên Cư thì đã là tối đêm.



Khi Lý Kỳ vừa vào Túy Tiên Cư, mái tóc mới của hắn lập tức khiến mọi người chú ý.



- Lý huynh.



Triệu Uẩn, Cao nha nội và Hồng Thiên Cửu đi lên, chắp tay chào hỏi.



- Triệu huynh, huynh cũng tới rồi à.



Lý Kỳ đáp lễ. Từ lúc hắn kể chuyện Tam Quốc, tay Triệu Uẩn này coi như chịu khó tới.



- Nha nội, Tiểu Cửu, hai ngươi đang làm gì đó?



Lý Kỳ chợt phát hiện hai tiểu tử Cao nha nội và Hồng Thiên Cửu không lên tiếng, mà vây quanh đánh giá hắn.



- Ài, Lý Kỳ, có phải ngươi bị bệnh bất trị gì không?



Cao nha nội ngẩng đầu, mặt mũi tràn đầy lo lắng nhìn Lý Kỳ. Không đợi Lý Kỳ mở miệng, lại tới một câu:



- Vậy ngươi nhanh kể nốt Tam Quốc Diễn Nghĩa đi.



“Dm có ngươi mới bị bệnh bất trị.”



Lý Kỳ tức giận trừng y một cái, vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười nói:



- Đa tạ nha nội đã quan tâm, sức khỏe của tại hạ rất tốt. Ngược lại nha nội suốt ngày lưu luyến nơi bướm hoa, nên chú ý sức khỏe của mình.



Cao nha nội khẽ nói:



- Bản nha nội là ai, mấy người phụ nhân mà thôi, ta không để vào mắt.



Đồ mồ hôi, thì ra vô sỉ không có văn hóa mới là cảnh giác cao nhất của vô sỉ.



Lý Kỳ coi như triệt để phục.



- Lý đại ca, sao tóc huynh biến thành ngắn như vậy?



Hồng Thiên Cửu hiếu kỳ hỏi.



Về điểm này, Triệu Uẩn cũng rất nghi hoặc.




Ngô Phúc Vinh đi tới, nhỏ giọng nói với Lý Kỳ.



Lý Kỳ nhướn mày, thoáng nhìn lên lầu, gật đầu đáp:



- Vâng, cháu biết rồi.



Lý Kỳ đi tới nhã gian trên lầu ba, gõ cửa.



- Ai?



Bên trong truyền tới tiếng của người tùy tùng hay đi theo Triệu Uẩn.



- Là ta, Lý Kỳ.



Rất nhanh, cửa liền mở.



Lý Kỳ hướng tùy tùng kia gật đầu, sau đó đi vào. Thấy Triệu Uẩn chính đang ngồi một mình uống rượu trước cửa sổ, thần sắc cực kỳ cô đơn, hắn nói giỡn:



- Ta đang muốn hỏi sao hôm nay tiền rượu thoáng cái tăng nhiều như vậy, nguyên lại là có Triệu huynh một mực duy trì.



- Lý huynh đã tới rồi à.



Triệu Uẩn cười ha hả:



- Mau vào đây uống với ta mấy chén. Một mình ta uống rượu thật quá nhàm chán.



Lý Kỳ đi tới trước, ngồi đối diện với Triệu Uẩn, nói:



- Chẳng lẽ Triệu huynh đã quên ta không uống rượu à.



- Ừ, đúng, đúng, Lý huynh đã cai rượu.



Triệu Uẩn vỗ đầu:



- Nhắc tới cũng kỳ, một người có thể nhưỡng ra rượu ngon như Thiên Hạ Vô Song, lại là một người không uống rượu.



Lý Kỳ cười cười:



- Dù rượu uống ngon, nhưng uống nhiều quá vẫn hại thân thể.



Triệu Uẩn tự nhiên biết ý này của Lý Kỳ, cười nói:



- Lý huynh yên tâm, ta sẽ không giống như đám người Tiểu Cửu kia, muốn các ngươi phải sai người khênh ta về. Chỉ là hôm nay ta nghe Lý huynh kể chuyện xưa, có chút tiếc hận cho Tào Thực, cho nên mới uống nhiều hơn mấy chén.



Đồ mồ hôi, chỉ là chuyện xưa, việc gì coi là thật.