Bắc Tống Phong Lưu

Chương 246 : Vẽ tranh (p2)

Ngày đăng: 07:24 30/04/20


Trong lòng Lý Kỳ nguyền rủa cả nhà Tống Huy Tông mấy lượt.Hắn cũng biết hiện tại mà không vẽ tranh không được.Đầu tiên hắn sai người cầm tài liệu cần thiết lên.Sau đó vẻ mặt mờ mịt hỏi Tống Huy Tông:



- Hoàng thượng muốn thảo dân vẽ tranh gì?



Hắn cho rằng Tống Huy Tông sẽ đích thân làm người mẫu.Ai ngờ Tống Huy Tông suy nghĩ một lúc,quay đầu hỏi đám thần tử:



- Các vị ái khanh,ai nguyện ý đi ra trợ giúp Lý Kỳ một tay?



Lý Kỳ sững sờ,lập tức hiểu ra.Tên hôn quân này muốn học tập cách vẽ của mình.Nếu y làm người mẫu,thì không thể xem mình vẽ được.



Cả đám thần tử đều sững sờ,hai mặt nhìn nhau,lặng lẽ không nói.Thực ra bọn họ rất muốn tiến lên thử một lần.Nhưng ai cũng không muốn làm chim đầu đàn.Nếu như đi lên lại đắc tội với một đám sủng thần như Vương Phủ,Lý Bang Ngạn,thì cái được không bù cái mất.



Lý Kỳ nhìn biểu lộ của bọn họ,nghĩ bụng nếu người này muốn,người kia cũng muốn,thì chẳng phải lão tử phải vẽ tới rút gân? Nhãn châu xoay động,mỉm cười lên tiếng:



- Hoàng thượng,hôm nay chính là ngày vui.Nếu không thảo dân vẽ một bức tranh thú vị,giúp Hoàng thượng và các vị đại nhân vui vẻ.Hơn nữa bức tranh này không cần ai lên làm mẫu.



- Bức tranh thú vị?



Tống Huy Tông nhìn hắn,hứng thú nói:



- Cũng được,ngươi mau vẽ đi.



Lý Kỳ hướng Tống Huy Tông thi lễ một cái,sau đó ngồi xuống ghế,cầm lấy bàn vẽ.Nhắm mắt suy nghĩ một lúc,mới cầm lấy bút than,nhanh chóng vẽ lên giấy.



Còn Tống Huy Tông và một đám thần tử,thì đứng ở phía sau,cẩn thận quan sát.



Toàn trường chỉ có mỗi một mình Lý Kỳ là ngồi.Đãi ngộ như vậy,thật là hiếm có.



Về phương diện vẽ tranh,Lý Kỳ chỉ biết hai loại đơn giản,một là phác họa,hai là tranh châm biếm.Lần này hắn định vẽ tranh châm biếm.Dù sao vẽ phác họa tốn nhiều thời gian và công sức hơn.Hơn nữa bất kỳ người nào ở chỗ này,hắn cũng không thể trêu vào.Nếu như vẽ tranh không tốt,vậy thì đúng là cái được không bù cái mất.Vẫn là tranh châm biếm tốt nhất.Tùy tâm sở dục.Hơn nữa chưa có ai ở đây thấy qua tranh châm biếm,nên cũng dễ lừa gạt.



Một lát sau,thần sắc của mọi người từ khiếp sợ biến thành buồn cười.



Nửa ngày qua đi,Lý Kỳ thở dài một hơi,theo thói quen nói:
Mọi người đứng lên.



Tống Huy Tông vui vẻ,càng cẩn thận nhìn bức họa.Bỗng nhiên chỉ vào một người có đôi mắt to,nước mắt lưng tròng,nhìn lên trăng sáng,tay cầm quạt ba tiêu quạt gió cho ánh trăng,hỏi:



- Người này chắc là Lương ái khanh.



Nói xong,y nhìn về phía nam tử trung niên.



Lương ái khanh? Chẳng lẽ lại là đại hoạn quan Lương Sư Thành? Dm,nhìn bề ngoài thật thà phúc hậu như vậy,hóa ra lại là một đại gian thần.Xem ra nhìn người không nên nhìn tướng mạo.



Người này cũng không thể đắc tội.Hình như ngay cả cha con Thái Kinh cũng phải nịnh hót y.Lý Kỳ âm thầm giật mình,thầm nghĩ,may mà không để lọt y.Tâm niệm vừa động,vội đáp:



- Không sai,đây chính là Lương đại nhân.Thảo dân nghe nói Lương đại nhân luôn đi theo Hoàng thượng,vì Hoàng thượng phân ưu.Thảo dân cũng chỉ là dùng chút tài vặt,để diễn tả lòng trung quân của Lương đại nhân.



Thực ra bổn ý của hắn là biến Lương Sư Thành thành một thằng hề nịnh hót mà thôi.Nhưng đã biết rõ người này là Lương Sư Thành,đương nhiên không thể nói như vậy.



Khoan hẵng nói,lần vỗ mông ngựa này lại trúng đích rồi.



Tống Huy Tông vừa nghe,lập tức minh bạch ý của bức tranh,hơi gật đầu,ừ một tiếng:



- Ngươi nói không sai,Lương ái khanh quả thực là một trung thần hiếm có.



Lương Sư Thành vội vàng hành lễ:



- Có thể vì Hoàng thượng phân ưu,chính là phúc phận mà Hoàng thượng ban cho tiểu nhân.



Nói xong,quăng ánh mắt tán dương về phía Lý Kỳ.



Xem ra liên hệ với gian thần,còn dễ dàng hơn trung thần nhiều.



Lý Kỳ âm thầm cười trộm.