Bắc Tống Phong Lưu

Chương 247 : Yến tiệc bắt đầu

Ngày đăng: 07:24 30/04/20


Tống Huy Tông bảo Lương Sư Thành đứng lên,lại chỉ vào một người dùng bộ râu dài đang viết chữ trên đất,cười ha hả:



- Đây nhất định là Thái ái khanh rồi.



Nói xong,hắn hướng Thái Kinh,trêu ghẹo:



- Nhưng tiếc rằng râu của ái khanh chưa đủ dài,bằng không có thể thử xem.



Thái Kinh cười cổ quái:



- Bệ hạ nói rất đúng.



Nói xong liền bí mật trừng mắt nhìn Lý Kỳ.



Lý Kỳ làm như không thấy.Nghĩ bụng,đây là Hoàng thượng nói,cũng không phải ta,ngươi trừng ta làm gì?



Tống Huy Tông lại chỉ vào một người nằm ở trên bàn,chân bắt chéo,mũi chân có môt quả cầu lớn đang xoay,mắt nhìn Cao Cầu hỏi:



- Cao ái khanh,ngươi có bản lĩnh này không?



Cao Cầu lắc đầu,cười khổ:



- Hoàng thượng chê cười,vi thần làm không được.



Tống Huy Tông cười ha hả,hướng Lý Kỳ,khen:



- Lý Kỳ,tiểu tử ngươi thật đúng là có chút bổn sự.Thần vận của các đại thần đều được ngươi vẽ lại.Không tồi.



Lý Kỳ cười hắc hắc:



- Hoàng thượng quá khen.



Thực ra Lý Kỳ đều dựa vào tính cách của những người mà hắn biết rồi vẽ lên bức tranh.Chẳng hạn như vị đại suất ca Triệu Giai được một đám mỹ nữ túm tụm xung quanh.Lý Bang Ngạn thì ngồi trên cây Tàng ăn cơm.Vương Phủ thì khí vũ hiên ngang.Trong bức tranh là những vị đại thần có quyền cao chức trọng.Mà ngay cả vị công tử đứng cùng Triệu Giai,hắn cũng vẽ vào.Hắn biết người kia khẳng định là con cái của Tống Huy Tông.Cho nên không dám chậm trễ,một chén nước phải chia đều tất cả.



Về sau,nghe Tống Huy Tông nói,mới biết được vị công tử một mực không lên tiếng,chính là Thái Tử Triệu Hằng.Về sau là Tống Khâm Tông.



Lý Kỳ vừa nghe,trong lòng liền cả kinh,đồng thời cũng âm thầm may mắn.



Một bức tranh nho nhỏ,đã khiến mọi người thoải mái cười to.



Ánh mắt của Tống Huy Tông thật không tồi,vừa nhìn đã nhận ra.Chỉ là một người cuối cùng,nằm trên lá sen trôi nổi ở hồ nước,bụng phồng lên,một tay còn cầm một cái đùi gà còn lớn hơn cả người y,một tay vuốt cái bụng tròn vo,bộ dáng rất là hưởng thụ.Tống Huy Tông nhìn hồi lâu,cũng không nhận ra là ai,liền hướng Lý Kỳ hỏi:




- Không cần,để trẫm đích thân đi lấy.



Nói xong,y đi tới cầm một cái đĩa,lại hướng Lý Kỳ,hỏi:



- Tiếp theo làm thế nào?



Lý Kỳ cười đáp:



- Tiếp theo bệ hạ muốn ăn món ăn gì gắp món đó.Chỉ cần dùng cái kẹp,kẹp thức ăn bỏ vào trong đĩa.sau đó lại dùng nĩa ăn là được.Tuy nhiên,bệ hạ nên lấy mỗi món một ít thôi.Bởi vì phía sau vẫn còn hơn hai mươi món ăn.



- Còn có hơn hai mươi món?



Tống Huy Tông cả kinh,cười ha hả:



- Thú vị,thú vị.



Nói xong,y liền đi dạo bên cạnh cái bàn dài.Bỗng nhìn thấy bên trong một cái nồi sắt hình vuông có thứ gì đó đỏ au,giống như là món súp,liền hiếu kỳ hỏi:



- Đây là canh gì vậy?



Canh? Thật không biết nhìn hàng.



Lý Kỳ giới thiệu:



- Hoàng thượng,món này tên là váng sữa hai mặt,được làm từ sữa bò.



- Sữa bò?



Tống Huy Tông nhìn hắn,hỏi:



- Không phải sữa bò có màu trắng đó sao?



Lý Kỳ giải thích:



- Hoàng thượng,người chỉ nhìn thấy mặt trên màu đỏ của đậu đỏ.Chứ phía dưới váng sữa chính là màu trắng.



- Thì ra là thế.



Tống Huy Tông gật đầu,cầm lấy cái thìa,hớt một phần nhở ở trên bỏ lên đĩa.Chỉ thấy phía dưới màu đỏ làm lớp váng sữa trắng nõn,thực sự rất mê người.Đám đại thần đứng đằng sau nhìn mà nước miếng chảy ròng ròng.Nếu không có Tống Huy Tông ở đây,thì bọn họ đã nhào tới rồi.