Bắc Tống Phong Lưu

Chương 249 : Tiểu nhân vô sỉ (p1)

Ngày đăng: 07:24 30/04/20


Ngàn vạn lần đừng nghi ngờ hiệu quả khai vị của món gan ngỗng.Tống Huy Tông chính là minh chứng tốt nhất.



Y vốn ăn đã lưng chừng bụng rồi.Nhưng vừa nếm qua bánh kẹp gan ngỗng,khẩu vị lập tức tăng mạnh.Dẫn theo Lý Kỳ và một đám đại thần thèm nhỏ dãi,đi dạo quanh cái bàn dài.Đợi hưởng thụ hết hơn hai mươi món lạnh,y mới vỗ vỗ cái bụng,một bộ cực kỳ thoải mái,mỉm cười gọi:



- Lý Kỳ.



Lý Kỳ bước lên phía trước hành lễ:



- Có thảo dân.



Tống Huy Tông nhìn hắn,cười nói:



- Ngươi cắt tóc đi là hay lắm.



- Dạ?



Lý Kỳ kinh ngạc nhìn Tống Huy Tông,trong lòng nói thầm,lẽ nào mỹ thực siêu thời đại đã khiến tay hôn quân này khai mở thông thiên nhãn,có thể thưởng thức mái tóc siêu thời đại của mình?



Tống Huy Tông cười ha hả:



- Hơn hai mươi món ăn ngon này của ngươi,món nào món nấy đều có đặc sắc riêng,khiến cho bụng của trẫm thật no phúc.Ngươi cắt tóc ngắn đi là có giá trị.



“Đồ mồ hôi! Lão tử dùng bản lĩnh của mình mà làm,liên quan gì tới cắt tóc hay không?”



Lý Kỳ cười đáp:



- Đa tạ Hoàng thượng đã khích lệ.



Tống Huy Tông gật đầu,lại hướng Thái Kinh:



- Thái ái khanh,nghe nói ái khanh đã từng viết một tấm bảng đệ nhị trù tặng cho Lý Kỳ?



Thái Kinh cung kính đáp:



- Bẩm hoàng thượng,thực là có việc này.



Tống Huy Tông cười ha hả:



- Trẫm thấy tấm biển kia không công bằng,nên đổi lại.




- Nếu ngươi dạy không tốt,thì trẫm liền trị ngươi tội khi quân.



Cái này cũng có thể tính là khi quân? Môn ngữ văn của ngươi là do giáo viên thể dục dạy à?



Lý Kỳ buồn bực nói:



- Nếu người nọ học không được thì sao?



- Vậy thì trẫm cũng trị ngươi tội khi quân.



Tống Huy Tông hừ nhẹ đáp.



Dm! Con mẹ ngươi đang đùa giỡn ta à?



Lý Kỳ vẻ mặt oan uổng nhìn Tống Huy Tông:



- Hoàng thượng,thảo dân là người thành thật,sao dám lừa dối ngài.Ngài có thể đổi lại từ được không.Lá gan của thảo dân rất nhỏ.



- Được.



Tống Huy Tông rất ngay thẳng gật đầu.



Lý Kỳ vui vẻ,lại nghe Tống Huy Tông nói:



- Vậy thành quân không nói đùa.



Nói xong vỗ vai hắn,cười ha hả,rồi quay lại bữa tiệc.



Lý Kỳ ngây như phỗng nhìn bóng lưng tiêu sái của Tống Huy Tông.Trong lòng ngoại trừ ngón giữa ra,không còn bất kỳ từ ngữ nào để biểu hiện sự phẫn nộ trong lòng.



Quân không nói đùa?



Sớm biết như thế,vừa rồi lão tử chẳng cần phải nói nhiều.Bây giờ thì tốt lắm,hôn quan đã nói tận đây,ngay cả lấy cớ lão tử cũng không có.



Lý Kỳ thở dài một tiếng,lắc đầu,đi theo sau Tống Huy Tông.Nhưng lúc hắn trở lại bữa tiệc,một màn trước mắt khiến cho hắn càng hoảng sợ.Chỉ thấy những vị đại thần vừa rồi còn bó tay bó chân,hiện tại đã hoàn toàn dung nhập vào yến hội.Người nào cũng cầm một cái đĩa,trên đĩa là đủ lại mỹ thực,túm tụm vào nhau nói chuyện.Mà mấy cái bàn xung quanh thì không có ai ngồi.



Đám đại thần ở đây đều là những lão gia hỏa hỗn quan trường đã thành tinh.Rất nhanh liền lĩnh ngộ diệu dụng của yến tiệc tự phục vụ này.Còn không tranh thủ thời gian lung lạc quan hệ.Chỉ có Thái Kinh,Lương Sư Thành và Tống Huy Tông ngồi dưới mái hiên,nói nói cười cười,rất là thích ý.