Bắc Tống Phong Lưu

Chương 251 : Trừng trị Vương Tuyên Ân (p1)

Ngày đăng: 07:24 30/04/20


Lý Kỳ đi dạo một vòng. Thấy các món ăn lạnh đã ăn không sai biệt lắm, liền đi vào phòng bếp, phân phó bọn họ chuẩn bị món súp. Khi hắn trở lại hậu hoa viên, chợt nghe thấy một thanh âm trầm thấp:



- Lý Kỳ.



Lý Kỳ quay đầu nhìn, thấy chính là Cao nha nội, giật mình hỏi:



- Nha nội? Sao lại là ngài?



Cao nha nội uống một hơi cạn sạch cốc rượu trong tay, tức giận nói:



- Lý Kỳ, ngươi biết không, đây là lần đầu tiên trong đời bản nha nội gặp được hạng người vô sỉ như vậy.



Chỉ sổ thông minh của tiểu tử kia sắp ngang bằng phụ thân y. Bao cỏ như ngươi đấu sao nổi.



Lý Kỳ âm thầm cảm thán, ngoài miệng là tò mò hỏi:



- Nha nội đang nói tới ai vậy?



Cao nha nội khẽ đáp:



- Còn không phải là tên Vương Tuyên Ân chết tiệt.



Lý Kỳ vội nói:



- Nha nội chớ nói linh tinh. NGười khác nghe thấy lại không tốt.



- Bản nha nội còn không sợ, ngươi sợ cái gì?



Đồ mồ hôi! Lão tử sợ cái đếch ấy. Lão tử đây là suy nghĩ cho ngươi. Để ngươi tránh khỏi lại bị người khác đùa giỡn. Thật đúng là hảo ý không có hảo báo.



Lý Kỳ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười nói:



- Đó là, đó là, không biết vì sao nha nội phải tức giận như vậy?



Cao nha nội tới tìm Lý Kỳ rõ ràng chính là tố khổ. Thấy Lý Kỳ đồng ý với mình, y lập tức kể chuyện vừa nãy cho Lý Kỳ nghe.



Lý Kỳ dù đã biết rõ, nhưng vẫn nghe y kể xong, cười nói:



- Nha nội không cần vì việc đó mà tức giận. Ngài có biết, ở yến hội, việc đau khổ nhất là gì không?



Cao nha nội lắc đầu.




Không chỉ nói là Vương Phủ, mà ngay cả Tống Huy Tông cũng bị tình huống bất ngờ này làm cho giật mình. Dẫn theo một đám đại thần chạy tới.



Như vậy chắc đã đủ liều.



Tay phải của Lý Kỳ kéo cổ áo Vương Tuyên Ân, dùng sức nhấc lên.



- Khụ khụ.



Vương Tuyên Ân thở dốc, chợt ho sặc sụa. Khuôn mặt đã sớm thay đổi. Trong mắt, trong mũi, trong lỗ tai, trong miệng đều dính đầy đậu đỏ, sặc tới thê thảm.



Lý Kỳ vỗ sau lưng y, cố nhịn cười nói:



- Nha nội, ngài không sao chứ. Không ngờ nha nội không những khiêm cung, còn là một người đầy cá tính. Ăn cũng ăn phóng khoáng như vậy.



Vương Tuyên Ân nghe hắn nói như vậy, tức giận sắp nổ phổi, ở đâu còn cố kỵ, dùng hai tay đẩy mạnh Lý Kỳ.



Lý Kỳ đã sớm ngờ tới y sẽ ra chiêu này. Tay của Vương Tuyên Ân vừa chạm vào người của hắn, cả người hắn liền bắn về phía trước, trong miệng còn quát to một tiếng, dư quang nhìn về phía Tống Huy Tông đang chạy tới.



- Hôm nay lão tử muốn giết ngươi.



Giờ đây dù con mắt của Vương Tuyên Ân đã bị đậu đỏ che lấp, chỉ thấy lờ mờ. Nhưng y dựa theo tiếng hô của Lý Kỳ, trực tiếp lao tới.



Lý Kỳ thấy y xông tới, lập tức trốn sang bên cạnh. Tống Huy Tông vừa mới chạy tới, chợt chứng kiến một con quái vật có khuôn mặt dữ tợn đang lao về phía mình, liền choáng váng.



Những người khác cũng hóa đá.



Phịch một tiếng.



Ối.



Một tiếng kêu đau đớn vang lên.



Mọi người cẩn thận nhìn, chỉ thấy Vương Tuyên Ân và Lương Sư Thành ngã sóng soài xuống mặt đất.



Thì ra vừa nãy mắt thấy Vương Tuyên Ân sắp đụng vào Tống Huy Tông, Lương Sư Thành liền vọt ra, dùng thân thể ngăn cản một kích phẫn nộ của Vương Tuyên Ân.



Oa! Bi thảm làm sao.



Lý Kỳ âm thầm đổ mồ hôi lạnh thay cho Vương Tuyên Ân.