Bắc Tống Phong Lưu

Chương 252 : Trừng trị Vương Tuyên Ân (p2)

Ngày đăng: 07:24 30/04/20


- Tuyên Ân,Tuyên Ân.



- Lương đại nhân.



- Lương ái khanh.



Mọi người đều phản ứng,vội vàng lao tới,kéo hai người lên.



Tống Huy Tông kinh hồn chưa định,nhớ tới tình cảnh vừa nãy,đầu đầy mồ hôi,vội vàng hướng Lương Sư Thành hỏi:



- Lương ái khanh,ngươi không sao chứ?



Lương Sư Thành tràn đầy lo lắng hỏi:



- Hoàng thượng,người có bị thương không?



Tống Huy Tông thấy Lương Sư Thành như vậy rồi còn lo lắng cho bản thân,trong lòng rất cảm động,vỗ vai của y,cảm kích nói:



- Lương ái khanh,may mà vừa nãy có ngươi.



Nói xong,y tức giận trừng mắt nhìn Vương Tuyên Ân,cả giận nói:



- Có ai không,lập tức bắt Vương Tuyên Ân cho trẫm.



Tống Huy Tông một khi đã tức giận,cực kỳ khiếp người.



- Hoàng thượng,Hoàng thượng.



Vương Phủ lập tức quỳ xuống,cầu xin tha thứ:



- Hoàng thượng tha mạng.



Vương Tuyên Ân cũng tỉnh ngộ,biết mình xông đại họa,cũng quỳ xuống,khóc hô:



- Hoàng thượng tha mạng,Hoàng thượng tha mạng.Tất cả đều là do tay đầu bếp Lý Kỳ kia cố ý hãm hại tiểu chất!



Mọi người vừa nghe,lại liên tưởng tới chuyện đã xảy ra,đều quăng ánh mắt về phía Lý Kỳ.



Lý Kỳ vẻ mặt vô tội,nhún vai nói:



- Hoàng thượng,thảo dân vô tội a!



- Đầu bếp ngươi thật to gan,ở trước mặt Hoàng thượng rồi mà vẫn còn nói dối.




Nói xong,y hướng Vương Phủ:



- Đã Vương ái khanh nguyện ý chịu phạt thay cho nhi tử,thì trẫm liền phạt ngươi ba tháng bổng lộc.



Ba tháng bổng lộc? Đối với Vương Phủ mà nói,chẳng khác gì một sợi lông.Chẳng khác gì là không bị phạt.



Cha con Vương Phủ vội vàng dập đầu tạ ơn.



Tống Huy Tông gật đầu nói:



- Vương ái khanh,ngươi sai người đưa Tuyên Ân về trước đi.



Vương Phủ lại khấu tạ,sau đó vịn nhi tử thối lui.Trước khi đi còn độc địa nhìn Lý Kỳ.



Lý Kỳ tự nhiên làm như không thấy.Sự việc đã tới mức này,sợ hãi sẽ không giải quyết được gì.Dù sao hắn biết,Tống Huy Tông còn có điều cầu ở hắn.Dù Vương Phủ ngươi có ngưu bức hơn nữa,nhưng ai sợ ai còn không biết.



Xử lý xong chuyện này,Tống Huy Tông quăng mắt về phía Lý Kỳ,quát:



- Lý Kỳ,ngươi đã biết tội của ngươi chưa?



Lý Kỳ vội vàng đáp:



- Thảo dân biết tội.Nếu vừa nãy thảo dân không né tránh,thì Vương nha nội đã không bị ngã rồi đắc tội Hoàng thượng rồi.Thảo dân thực sự đáng chết vạn lần!



Khóe miệng Tống Huy Tông khẽ nhếch,cố không cười ra tiếng,giả vờ cả giận:



- Ngươi đừng có hồ ngôn loạn ngữ.Như vậy đi,hôm nay trẫm vốn định ban thưởng lớn cho ngươi.Nhưng hiện tại ngươi xảy ra lỗi lầm,trẫm sẽ không phạt ngươi,cũng không thưởng ngươi.Ngươi có dị nghị gì không?



Lý Kỳ vội đáp:



- Không có,không có.Hoàng thượng thưởng phạt nghiêm minh,thảo dân cực kỳ khâm phục.Thảo dân kính ngưỡng Hoàng thượng tựa như nước sông cuồn cuộn,liên miên bất tận…



- Rồi,rồi.



Tống Huy Tông vội cắt đứt lời hắn:



- Ngươi mau gọi người thu thập chỗ này đi,rồi mang thức ăn chính lên.Trẫm còn đang chờ hơi hai mươi món ngon của ngươi đây.



- Vâng.



Những đại thần kia thấy Tống Huy Tông lại chiếu cố đặc biệt với một đầu bếp như vậy,trong lòng đều lộ vẻ hoang mang.