Bắc Tống Phong Lưu

Chương 257 : Bánh sinh nhật (p1)

Ngày đăng: 07:24 30/04/20


Lý Kỳ quay đầun nhìn,thấy là Tiểu Ngọc vội vàng chạy tới,sắc mặt xiết chặt hỏi:



- Tiểu Ngọc,xảy ra chuyện gì à?



Tiểu Ngọc thở hổn hển đáp:



- Lý đại ca,Hoàng thượng tìm huynh.



Dm! Lại gọi nữa.



Lý Kỳ buồn bực:



- Hoàng thượng tìm ta làm gì?



Tiểu Ngọc lắc đầu:



- Muội không biết,hình như có liên quan tới điệu nhảy ăn bớt.Huynh mau đi thôi,Hoàng thượng đang đợi.



Bạch Thiển Dạ nghe xong,vội vàng nói:



- Lý đại ca,huynh đi mau đi.



- Rồi,rồi,ta đi là được.



Lý Kỳ ảo não gãi đầu,thầm nói:



- Một bữa cơm thôi cũng phiền toái.



Khi Lý Kỳ đi vào trong sân,ánh mắt của mọi người đều tập trung vào hắn,vẻ mặt mờ mịt.Hắn không khỏi nghi hoặc,sao tình hình có vẻ cổ quái.



Tống Huy Tông nhìn Lý Kỳ,không vui hỏi:



- Lý Kỳ,vừa nãy ngươi đi đâu?



- Phòng bếp!



Lý Kỳ thuận miệng đáp.



- Ngươi tới phòng bếp làm gì?



Đồ mồ hôi! Vấn đề này ngươi cũng không biết xấu hổ hỏi ta.



Lý Kỳ ngượng ngùng đáp:



- Hoàng thượng,thảo dân là một đầu bếp,bình thường đều loanh quanh trong đầu bếp,chứ có thể đi đâu.



- À,thiếu chút nữa quên ngươi còn là một đầu bếp.



Tống Huy Tông vỗ trán,cười khổ nói:



- Đúng rồi,nghe nói vũ đạo vừa rồi cũng là do ngươi bố trí?



Lý Kỳ sững sờ,gật đầu:



- Đúng vậy,lẽ nào Hoàng thượng không thích?



Tống Huy Tông lắc đầu:



- Trẫm rất yêu mến.Chỉ là trẫm không rõ,phổ nhạc biên vũ thì liên quan gì tới đầu bếp?



Đồ mồ hôi! Thì ra là vì việc này.




Phong Nghi Nô không ngờ rằng Lý Kỳ lại mở miệng nói tục,tức giận trừng hắn một cái:



- Ngươi đừng tưởng rằng ta không biết.Vừa nãy ngươi và Thất Nương ở dưới gốc cây làm cái gì,ta đều nhìn thấy.



“Mịa! Nữ nhân này là con cú à,xa vậy cũng thấy.”



Lý Kỳ đầu đổ mồ hôi:



- Đã như vậy,cô nên thu liễm chút.Ta cho cô biết,ta là một nam nhân bảo thủ,cô đừng áp dụng những điều cô làm với nam nhân khác trên người ta,sờ loạn khắp nơi.Nếu để Thất Nương nhìn thấy sẽ không tốt.



Ta sờ ngươi? Vẫn luôn là ngươi chiếm tiện nghi của ta.Phong Nghi Nô tức giận trừng mắt đến con ngươi sắp rơi ra.Vừa định đáp trả,chợt nghe Lý Kỳ nói:



- Quay.



Phong Nghi Nô vội thu liễm tinh thần,khuôn mặt lại mỉm cười theo chức nghiệp.Dưới bàn tay của Lý Kỳ,xoay tròn rất nhanh.



Cũng không biết có phải vừa nãy nói chuyện ảnh hưởng tới nàng hay không,lúc nàng quay tới vòng cuối cùng,thì bỗng vấp vào chân,cả thân thể lảo đảo ra sau.



Biến cố này đã khiến mọi người đều sợ hãi.



Mà Phong Nghi Nô đã sững sờ.Nhưng nàng không ngã xuống mặt đất,mà được một bàn tay đầy lực tiếp được.



Chỉ thấy một tay của Lý Kỳ chặn ngang lưng của Phong Nghi Nô,một tay giơ lên.Phong Nghi Nô liền tỉnh ngộ,lập tức vung một tay bắt được,ổn định thân hình.



Tống Huy Tông và mọi người chưa từng thấy qua điệu Waltz,cho nên còn tưởng rằng bọn họ cố ý làm vậy,đều vỗ tay khen hay.



Ông trời,nguy hiểm thật!



Lý Kỳ nâng Phong Nghi Nô,hai người giống như không chịu chút ảnh hưởng,tiếp tục nhảy.



- Ngu ngốc,nếu không biết nhảy thì nói ngay từ đâu,đỡ liên lụy tới ta!



Lý Kỳ oán giận nói.



Phong Nghi Nô vốn đang cảm động vì Lý Kỳ kịp thời ứng cứu.Nhưng nghe hắn nói như vậy,lòng cảm động lập tức biến thành cừu hận,hừ lạnh:



- Ngươi bảo ai là ngu ngốc.Nếu không phải vì những câu nói của ngươi,ta sao có thể để xảy ra sai lầm như vậy.



- Điều này chỉ chứng minh tố chất tâm lý kém cỏi của cô.Thiệt thòi còn không biết xấu hổ xưng là đệ nhất ca kỹ gì đó.



Lý Kỳ tức giận nhìn nàng.Thấy nàng muốn bạo phát,vội nói:



- Rồi,đứng nói chuyện nữa,nhảy xong đã,sau đó chúng ta ai đường nấy.



Phong Nghi Nô hừ lạnh một tiếng,nhưng không tiếp tục lên tiếng.Đừng thấy nàng đang mỉm cười,thực ra phía sau lưng đã ướt đẫm.Nếu đang nhảy mà ngã lăn ra trước mặt Hoàng thượng,vậy thì sự nghiệp nhảy múa của nàng coi như kết thúc từ đây.



Hữu kinh vô hiểm,hai người dùng một tư thế hoa lệ kết thúc lần biểu diễn không thoải mái này.



Khúc tất.



Tống Huy Tông lập tức đứng dậy vỗ tay khen hay.Những người còn lại cũng đứng dậy theo vỗ tay.



Được mọi người hoan nghênh,nhưng Lý Kỳ vẫn rất buồn bực.Đáng nhẽ ra vị trí này phải thuộc về Hồng Nô.Không ngờ lại làm mai mối cho tiểu yêu tinh.Mẹ nó,đây là lần đầu tiên làm một việc lỗ vốn như vậy.



Tống Huy Tông vui vẻ,chỉ vào Lý Kỳ,cao hứng nói:



- Lý Kỳ,ngươi có bản lĩnh gì thì lấy hết ra đi,trẫm không muốn đợi thêm.



Đồ mồ hôi! Ngươi tưởng lão tử là bách khoa toàn thư à?