Bắc Tống Phong Lưu

Chương 259 : Ban thưởng

Ngày đăng: 07:24 30/04/20


Tống Huy Tông và các vị đại thần rời đi,yến tiệc tròn tuổi lần này coi như kết thúc hoàn mỹ.



Lúc bọn họ ra về,Lý Kỳ còn tặng cho mỗi người một phần bánh ngọt.



Phục vụ chu đáo như vậy,đã khiến đám đại thần đều thỏa mãn ra về.



Mà người thu lợi lớn nhất ở yến tiệc lần này,tự nhiên là Lý Kỳ.Không chỉ đề cao danh tiếng,hơn nữa còn được sự ưu ái của Tống Huy Tông.Rõ ràng,từ hôm nay trở đi,địa vị của Lý Kỳ đã thay đổi một mảng lớn.



Yến hội kết thúc,còn lại là luận công phần thưởng.



Phong Nghi Nô cùng mười nữ ca kỹ nhận được thù lao phong phú.Còn đám tiểu nhị kia cũng được trà thù lao bằng một năm làm của bọn họ.



Còn Lý Kỳ,đương nhiên là được đối đãi khác.Yến hội lần này thành công như vậy,công lao của hắn là lớn nhất.



Trong hậu đường.



- Lý Kỳ,quả nhiên ngươi không làm ta thất vọng,ta hết sức hài lòng.



Thái Thao tán dương nhìn Lý Kỳ,lấy một tờ giấy đưa cho Lý Kỳ,nói:



- Cầm đi.



Lý Kỳ sững sờ,trong lòng nói thầm,tên nhị hàng này sẽ không đưa một bài thơ tình cho lão tử đấy chứ? Như vậy cũng quá keo kiệt đi.Không yên nhận lấy tờ giấy,vừa nhìn liền hít một hơi khí lạnh.Đây…đây không phải là khế đất của tòa trang viện phía tây ngoại thành sao?



Thái Thao mỉm cười:



- Ta nghe nói ngươi vẫn ở trong Tần phủ,ngay cả nhà cũng không có,liền tặng ngươi tòa nhà này.



Thủ bút này thật quá lớn,nhưng mình yêu mến.



Lý Kỳ âm thầm hưng phấn,dm,hỗn lâu như vậy,rốt cuộc có cái ổ,thật không dễ dàng a.Vội vàng gật đầu cảm kích:



- Đa tạ Thái sư và Nhị Gia đã hậu thưởng.



Thái Thao cười nói:



- Chớ cao hứng vội,đây mới chỉ là một phần thôi.



Không thể nào,đây…đây mới chỉ là một phần?




Thái Kinh nhìn hắn,cười nói:



- Vận khí của tiểu tử ngươi thật không tồi.Một đầu bếp mà có thể kết bạn với một người có địa vị cao như Vận Vương.



- Ở đâu,ở đâu,tất cả đều là nhờ hưởng phúc của Tần phu nhân.



Lý Kỳ cười ngượng ngùng.



- Phải nói là Tần phu nhân hưởng phúc của ngươi mới đúng.



Thái Kinh cười ha hả:



- Tuy nhiên tiểu tử ngươi cũng thật là cả gan làm loạn.Dám ở quý phủ của ta thông đồng với thiên kim của Bạch tương.Nếu như để cho ông ta biết được,ông ta còn không xông vào đây đòi lý lẽ.



Má ơi,sao cái gì lão hàng này cũng biết nhỉ?



Lý Kỳ giật mình,cả người đều choáng váng.Bỗng nhớ tới cái câu mà ông ta vừa nói,trong lòng nén giận mình thật quá sơ suất.Chắc hẳn trong phủ thái sư không thiếu những trạm gác ngầm,cũng như máy camera đời sau.Đã như vậy,chuyện giữa ta và Vương Tuyên Ân,chắc lão hàng cũng nhất thanh nhị sở.Hừ,thì ra vừa rồi ông ta cố tình giả vờ hồ đồ.



Thái Kinh nhìn hắn,cười hỏi:



- Sao vậy? Hiện tại mới biết sợ à?



Da mặt của Lý Kỳ cũng không phải làm bằng giấy,đáp:



- Thái sư,mặc dù Lý Kỳ không phải là chính nhân quân tử,nhưng cũng không phải là hạng người nhát gan.Thảo dân và Thất Nương quang minh chính đại,không thẹn với lương tâm,nói gì tới thông đồng.



- A? Nghe lời này của ngươi,giống như Bạch tương đã biết chuyện?



- Điều này…trước mắt Bạch tương còn chưa biết.



Lý Kỳ gãi đầu đáp.Nghĩ bụng,lão hàng này sẽ không tố cáo lão tử chứ?



Thái Kinh giống như nhìn thấu suy nghĩ của hắn:



- Ngươi yên tâm,chuyện của các ngươi,lão phu không muốn để ý tới.



Nếu là như vậy,không thể tốt hơn.