Bắc Tống Phong Lưu

Chương 274 : Nhạc mẫu khó chơi (p1)

Ngày đăng: 07:25 30/04/20


Đổ mồ hôi! Không hổ là mẹ của Thất Nương, quả nhiên còn khó đối phó hơn cả Thất Nương.



Lý Kỳ lập tức chịu thua, ngượng ngùng cười nói:



- Thực ra cháu làm vậy không phải đỡ làm phiền hạ nhân của Bạch phủ sao. Tuy nhiên, cháu là dẫm lên hòn đá rồi đi vào, chứ không phải trèo tường.



Bạch phu nhân là người thông minh, vừa nghe là hiểu, cười nói:



- Cũng đúng, một mình ngươi sao dám xông vào Bạch phủ giữa đêm hôm. Chắc chắn là có người giúp đỡ..



Lý Kỳ cười ha hả:



- Đâu có, đâu có, cho dù tìm người giúp đỡ, cháu cũng không dám xông vào Bạch phủ vào ban đêm. Cháu là tìm cao thủ tới.



Bạch phu nhân sững sờ, che miệng cười khanh khách, phất tay áo lên, nhẹ nhàng ngồi xuống ghế đá. Cũng không muốn vòng vo với hắn nữa, thực sự là quá mệt mỏi, cười nói:



- Lý Kỳ, cậu tới tìm Thất Nương phải không?



Lý Kỳ biết không thể gạt được nàng, gật đầu cười.



- Vậy cậu tìm Thất Nương có việc gì?



Bạch phu nhân nhìn thấy vẻ mặt không yên của Lý Kỳ, lại nói:



- Ta cũng không muốn làm khó dễ cậu. Nhưng một người nam nhân, đêm hôm khuya khoắt tới tìm một nữ nhân, là một người mẹ ta phải hỏi rõ ràng, cũng không tính là quá phận.



Lý Kỳ vội đáp:



- Không quá phận, không hề quá phận chút nào. Đây là việc rất bình thường.



- Vậy hiện tại cậu đã tin tưởng ta chính là mẹ của Thất Nương chưa?



Bạch phu nhân mắt chứa ý cười nhìn Lý Kỳ.



Đổ mồ hôi! Nói lỡ miệng rồi.



Sau lưng Lý Kỳ hơi ướt, nhưng thấy nàng ta không có ác ý gì, vậy thì cứ thành khẩn là được, liền hành lễ:



- Lý Kỳ bái kiến nhạc…Bạch phu nhân.



Bạch phu nhân ừ một tiếng:




- Thực ra chuyện giữa cậu và Thất Nương, ta đã sớm biết. Cậu đừng nghĩ linh tinh, là Thất Nương nói cho ta biết. Ta cũng biết, vì sao hôm nay cậu lại tới đây. Vừa rồi ta chỉ cố ý thử cậu, xem cậu có giống như người mà Thất Nương nói không. Tuy nhiên, cho tới bây giờ, ta chỉ thấy cậu ngoài ăn nói ngọt xớt ra, chẳng thấy có bản lĩnh gì.



Không thể nào, Thất Nương lại nói chuyện như vậy cho nàng ta biết?



Lý Kỳ lắc đầu:



- Bá mẫu, cháu không biết bá mẫu đang nói cái gì.



Bạch phu nhân cười hỏi:



- Không phải cậu còn nói cầm nồi niêu xoong chảo tới cưới Thất Nương nhà ta sao?



- Điều đó Thất Nương cũng nói cho bá mẫu?



Lý Kỳ ngẩn ra.



Bạch phu nhân mỉm cười:



- Thất Nương là con gái ta, có lời gì mà không thể kể được?



Ài, sao không nói sớm, để lão tử phải tốn hết nước bọt.



Lý Kỳ ho nhẹ một tiếng, vẻ mặt chánh khí nói:



- Bá mẫu, thực ra những gì bá mẫu vừa thấy, chỉ là biểu hiện giả dối. HIện tại cháu mới là Lý Kỳ chân chính. Hôm nay cháu tới đây, chỉ là muốn biết, vì sao mấy ngày này Thất Nương không tới Túy Tiên Cư. Có phải là bị bệnh gì không? Ài, một người nam nhân biết săn sóc như cháu, chắc là lần đầu tiên bá mẫu gặp được.



Bạch phu nhân cười khúc khích:



- Đúng là lần đầu tiên ta thấy một người nam nhân còn dẻo mỏ hơn cả bà mối.



Lý Kỳ chắp tay cười nói:



- Đa ta bá mẫu khích lệ, xem ra sau này cháu hỏi vợ, cũng đở một khoản mời bà mối.



- Ai nói thế? Hôn nhân là chuyện lớn, sao có thể tùy tiện như vậy. Phụ mẫu chi mệnh, môi chước chi ngôn, một thứ cũng không thể thiếu.



- Đó là, đó là, không biết bá mẫu thích bà mối nào, để ngày mai cháu đi tìm xem.



Lý Kỳ gật đầu.